Khúc Hát Ru

Chương 15

Thẩm Đoạt ở trong bếp làm lại bánh một lần nữa, còn Mạnh Nguyễn ngồi trong phòng khách.

Cô ngồi yên một lúc, đang định mở TV để trong phòng có chút tiếng động thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Mụ phù thủy Tô bây giờ thật biết cách chọn thời điểm.

“Cô Mạnh, lại đang suy nghĩ về cuộc sống sao? Thế đã tìm ra được kết quả chưa?”

Mạnh Nguyễn nhìn chằm chằm vào bông hoa cẩm tú cầu trên bàn trà, trả lời: “Nếu chúng ta có thể tìm ra kết quả nhanh như vậy, thì con người đã lên thiên đường từ lâu rồi.”

Tô Diệu Ngôn: “…”

Nói chuyện sao khó nghe như vậy chứ.

“Thôi được, cảnh giới phàm tục của tớ từ trước đến nay luôn thấp như vậy.” Tô Diệu Ngôn cười ha ha: “Tớ gọi điện để nói với cậu rằng cuối cùng tớ cũng biết tên chàng trai đó là gì rồi.”

“Chàng trai nào?” Mạnh Nguyễn nhíu mày.

“Quách Bác Văn á!” Tô Diệu Ngôn hét lên: “Người ta ít nhiều gì cũng từng là hotboy của trường, trông cũng đẹp trai. Cậu quên rồi sao? Trước đây cậu ấy từng theo đuổi cậu, còn đưa đủ loại thư tình còn gì. Lần khoa trương nhất không phải là lần chơi đàn guitar vào sinh nhật cậu rồi tỏ tình còn gì?”

Mạnh Nguyễn “Ồ” một tiếng: “Quên rồi.”

Tô Diệu Ngôn: “…”

Còn nhịn cười nữa.

Tô Diệu Ngôn tiếp tục nói: “Cậu có thể chú tâm một chút được không? Để tớ nói cho cậu biết, cậu ấy về nước rồi đó, đang thực tập kinh doanh tại công ty của gia đình. Cậu ấy có hỏi thăm về cậu, còn nói là muốn gặp cậu nữa. Cũng đã bao nhiêu năm rồi chứ? Người ta si tình như vậy, cậu không suy nghĩ tới sao?”

“Suy nghĩ cái gì?” Mạnh Nguyễn bứt một cánh hoa bị héo ra: “Cậu ta là ai, trông như thế nào, đã làm những gì, tớ đều không nhớ rõ, thì có liên quan gì đến tớ chứ?”

“Mạnh nữ hiệp bình tĩnh!” Tô Diệu Ngôn nói: “Tiểu nhân đây lại có điều muốn thắc mắc, xin hỏi người đàn ông như thế nào mới có thể chạm được tới trái tim của Mạnh nữ hiệp vậy? Liệu có tồn tại trên thế giới này không?”

Trong lòng Mạnh Nguyễn mơ hồ hiện lên một bóng hình, nhưng cô không nói ra.

“Này!” Tô Diệu Ngôn ở đầu dây bên kia có thể cảm nhận được sự im lặng không đơn giản này: “Không phải cậu định tìm một người đàn ông nào đó trong thị trấn đấy chứ?”

Mạnh Nguyễn liếc nhìn cửa phòng bếp, hắng giọng nói nhỏ: “Cậu đừng ngày nào cũng mở miệng là đàn ông, ngậm miệng là đàn ông, được không? Cậu mê trai thì cứ mê một mình đi, đừng dạy hư tớ.”

“Chậc chậc, chậc chậc, chậc chậc.”

“Đau răng thì đi khám bác sĩ đi.”

“Được rồi, tớ không nói nữa.” Tô Diệu Ngôn dừng lại ở đó: “Nhưng mà, nếu cậu thật sự xảy ra chuyện gì, ngoài tớ ra, cậu còn có thể nói cho ai biết chứ? Tớ chỉ chờ cậu khóc lóc bảo tớ dùng tiền đưa cậu về thôi.”

Mạnh Nguyễn và Tô Diệu Ngôn nói chuyện một lúc lâu.

Bởi vì Mạnh Nguyễn có tâm sự, nên cô không nhận ra mục đích thực sự của cuộc gọi điện của mụ phù thủy Tô.

Cho đến cuối cùng, quả bom thả xuống.

“Sắp tới ngày 11 tuần lễ vàng rồi.” Tô Diệu Ngôn hít một hơi thật sâu, bắt đầu nói nhanh hơn: “Lệ Hạo bảo tớ đi chơi với nó, nhưng tớ bận quay quảng cáo nên không có thời gian, cho nên tớ đã đề cử một nơi có phong cảnh như cõi tiên của trần gian —— Tịch Giang. Hy vọng cậu lúc đó sẽ làm tốt công tác tiếp đãi.”

Mạnh Nguyễn ngẩn người.

Sau khi phản ứng lại trước những gì đang diễn ra, cô thở hắt một hơi định nói gì đó, thì bên kia lại giành trước: “Cậu đừng nghĩ sẽ đẩy chuyện đó cho tớ. Lệ Hạo biết cậu nói dối gia đình, không phải ra nước ngoài giao lưu nghiên cứu, nó nắm được điểm yếu của cậu rồi. Chúc cậu may mắn! Yêu yêu!”

Tút ——

Chỉ còn lại những tiếng tút tút liên tục trong ống nghe.

“…” Mạnh Nguyễn đứng bật dậy: “May mắn cái đầu cậu ý Tô đại tráng! Sao tớ phải có nghĩa vụ chăm sóc con nhỏ hả! Tớ không…”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Mạnh Nguyễn giật mình, vội kiểm soát lại nét mặt của mình, lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì cả, tôi đang tập thể dục thôi. Bánh kem xong rồi sao?”

“Không đủ trứng gà.” Thẩm Đoạt nói: “Tôi đi ra ngoài mua.”

Mạnh Nguyễn xua tay: “Để tôi đi mua, cậu ngồi nghỉ một lát đi. Tôi… À không, trong nhà vẫn còn trứng gà.”

Mạnh Nguyễn lấy cái túi màu đỏ trong ngăn tủ bát ra.

Lúc trước dạ dày của cô không được tốt, mà trứng gà lại khó tiêu hóa, cho nên khoảng thời gian vừa rồi cô không ăn quả trứng nào cả. Mà những quả trứng gà bị lãng phí lúc làm bánh vừa rồi đều là những quả cô mua từ lúc mới đến Tịch Giang.

Cái túi mà Thẩm Đoạt đưa cho, vẫn luôn ở đó.

Mạnh Nguyễn cởi nút thắt túi ra, lúc lấy trứng ra còn thấy bên trong có một tờ giấy nhỏ —— Tờ giấy này lại xuất hiện một lần nữa.

Cô cầm nó lên, nhìn nó.

—— Anh Đoạt, em vốn định mua 20 quả như anh nói. Nhưng lúc em tới thì người ta đang chuẩn bị đóng cửa hàng, nên em đã mua thêm 10 quả nữa. Lúc anh quay lại thì chỉ cần trả em tiền 20 quả là được. (Nhị Hắc)

“Sao vậy?” Thẩm Đoạt thấy cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy một lúc lâu.

Mạnh Nguyễn che đi nội dung mảnh giấy, hỏi trước: “Túi trứng gà này là cậu mua hay người khác đưa vậy?”

Thẩm Đoạt sửng sốt, cúi đầu gãi mặt, trả lời: “Người khác đưa.”

“Phải vậy không? Nhị Hắc đưa à?”

Mạnh Nguyễn đặt mảnh giấy nhỏ lên mặt bếp.

Giấy trắng mực đen, không ai có thể cãi được.

Thẩm Đoạt: “…”

“Rõ ràng là cậu mua, sao lại nói là người khác đưa?” Mạnh Nguyễn khó hiểu: “Cậu sợ tôi ngại không nhận sao?”

Thẩm Đoạt nói không nên lời.

Lúc đó, anh tự trách chính mình làm hỏng vòi nước khiến cô không được vui, anh muốn bồi thường cái gì đó. Nhưng nếu trực tiếp đưa mà không có lý do hay lập trường gì, sợ càng khiến cô cảm thấy không thoải mái hơn.

Vì vậy…

Mạnh Nguyễn ném mảnh giấy nhỏ vào trong thùng rác, nghiêm túc nói: “Bạn bè với nhau không cần phải khách sáo như vậy đâu. Đôi khi cũng không cần lý do để tặng một thứ gì đó mà. Lần sau có gì cậu cứ nói trực tiếp với tôi, tôi sẽ nghe.”

Tay đang nhào bột của Thẩm Đoạt từ từ buông xuống, anh thở nhẹ một hơi: “Tôi biết rồi.”

Mạnh Nguyễn mỉm cười, giúp anh đập trứng gà. Bỗng nhiên cô nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Nhưng, cậu có thể nói cho tôi biết vì sao lại tặng trứng gà không? Đây là phong tục của Tịch Giang à? Chẳng hạn như có hàng xóm mới nên tặng một túi ý.”

Thẩm Đoạt nghĩ dù sao chuyện cũng lộ ra rồi thì nên nói thật: “Hôm đó tôi làm hỏng vòi nước. Tôi nghe thấy cậu nói chuyện ở bên ngoài là không có trứng, nên tôi mới mua một túi, xin lỗi.”

“Hả?” Mạnh Nguyễn không hiểu: “Cái gì, trứng gì cơ?”

“Không có trứng.”

—— Lúc trước tớ không mang theo mút trang điểm hình trứng, chắc là để trong mấy cái hộp.

—— Không mang theo cái gì cơ?

—— Mút, trang điểm, hình trứng.

……

“Cậu? Không… Mút trang điểm hình trứng?” Mạnh Nguyễn cười ha ha: “Không có mút trang điểm hình trứng? Trời ạ!”

Thẩm Đoạt ngẩn người tại chỗ, không biết có vấn đề ở chỗ nào.

Mạnh Nguyễn kéo cổ tay anh, trên tay anh còn dính một ít bột mì: “Làm gì vậy?”

“Cho cậu học hỏi chút.” Cô nói: “Có chút bột mì cũng không sao. Đi với tôi.”

Mạnh Nguyễn dẫn anh vào trong phòng ngủ.

Cầm miếng mút trang điểm hình trứng trên bàn trang điểm lên, Mạnh Nguyễn nói: “Cậu có biết cái này dùng để làm gì không?”

Thẩm Đoạt lắc đầu.

Mạnh Nguyễn cố gắng nhịn cười, lại kéo tay Thẩm Đoạt. Cô bóp một ít kem nền dạng lỏng lên mu bàn tay còn dính bột của anh, sau đó dẫn anh vào trong phòng tắm.

Nhúng ướt miếng mút trang điểm, cô lại lần nữa cho anh nhìn miếng mút trang điểm đó: “Nhìn nhé.”

Miếng mút mềm mại được xoa nhẹ trên mu bàn tay.

Chất lỏng vừa rồi hòa vào da, kết cấu của da trở nên tinh tế và mịn màng hơn, tông màu da cũng trở nên trắng hơn.

Mạnh Nguyễn tán mỹ phẩm trên mu bàn tay anh, sau đó còn thổi thổi bằng miệng để kem nền khô nhanh hơn.

“Hiểu chưa?” Cô lắc lắc tay anh: “Thứ này được gọi là mút tán kem nền, là một dụng cụ để trang điểm. Không, không phải… Ha ha ha!”

Cô nắm tay anh, mỉm cười ngọt ngào với anh. Thậm chí anh còn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm hoa anh đào ngọt ngào, mà mùi hương này tỏa ra từ người cô.

Tim Thẩm Đoạt đập nhanh hơn, anh định rút tay về, nhưng lại không thể động đậy được.

Anh nhìn chăm chú vào mắt cô, cổ họng khô khốc, trả lời: “Tôi biết, biết rồi.”

Mạnh Nguyễn còn muốn nói gì đó, cô cúi đầu thì nhìn thấy mình vẫn đang nắm tay Thẩm Đoạt, cô sửng sốt, vội vàng buông tay ra.

“Cậu rửa, rửa sạch đi.” Cô lui về phía sau hai bước: “Mút trang điểm hình trứng là để làm việc này, sau này đừng, đừng nhầm nữa.”

Thẩm Đoạt gật đầu.

Đứng ở cửa phòng tắm, Mạnh Nguyễn cảm thấy có chút xấu hổ, lại cảm thấy hành vi của người nào đó… Rất đáng yêu.

Mặc dù chuyện vừa nhắc lại lúc nãy khiến cô thấy không được thoải mái.

Không phải cô kỳ thị công việc chân tay, chỉ là cô thấy tiếc nuối. Chưa bao giờ là ta không thể làm được, mà đó là chuyện ta có thể làm.

Thẩm Đoạt ưu tú như vậy, anh có thể làm tốt hơn.

***

Vài ngày sau, Mạnh Nguyễn đến chuyển phát nhanh Mộng Đạt tìm Thẩm Đoạt, chuẩn bị đến thành phố S cùng anh.

Nhị Hắc nhìn thấy nữ thần chậm rãi đi từ xa tới liền chạy tới chào hỏi: “Cô Mạnh, coffee, tea or coca cola?”

Có tiến bộ, không còn nói lắp nữa.

Mạnh Nguyễn cười nói: “Cho tôi một ly nước lọc là được rồi, cảm ơn.”

“Được!” Nhị Hắc xoa xoa tay: “Anh Đoạt sẽ trở lại tiệm bây giờ. Cô cứ vào phòng làm việc của anh ấy đợi một lát cũng được.”

Mạnh Nguyễn nghe theo mọi sự sắp xếp.

Nhị Hắc dẫn cô lên gác, sau đó đưa nước cho cô rồi xuống dưới tiếp tục làm việc.

Mấy anh em trong tiệm chen chúc ở hành lang nhỏ, trên mặt tràn ngập sự hâm mộ, ghen tỵ và hờn giận.

“Nhìn cái gì? Chuyển hàng đi.” Nhị Hắc nói.

Một anh em trong đó nói: “Tại sao anh Đoạt lại giao nhiệm vụ đón nữ thần cho cậu chứ? Rõ ràng tôi đẹp trai hơn cậu.”

Nhị Hắc: “…”

Mấy người còn lại nghe xong cũng bắt đầu sôi nổi bàn tán xem ai đẹp trai hơn.

“Được rồi, được rồi, im lặng hết cho tôi!” Nhị Hắc đỡ trán: “Nếu nói người nào đó đẹp trai tiếp cận được nữ thần, thì ai trong số mấy người có thể so sánh được với anh Đoạt chứ? Hai cái nhan sắc đó mà đứng bên cạnh nhau, chỉ sợ làm mù mắt người khác thôi.”

Mọi người hoàn toàn phục lời này.

“Này, tôi chợt nhớ ra một chuyện.” Một người anh em nào đó vẫy tay ra hiệu với mọi người: “Bây giờ anh Đoạt đã có nữ thần rồi, vậy Phượng Hoàng của thị trấn chúng ta phải làm sao bây giờ? Cô ấy một mực khăng khăng chọn anh Đoạt đó.”

Đúng là không nhắc tới thì không nhớ ra mà.

Anh Đoạt của bọn họ rất nổi tiếng ở thị trấn này, phụ nữ từ lớn tới nhỏ đều dành một vị trí trong tim mình cho anh. Mà người có khả năng cao nhất lấp đầy được vị trí này chính là Quý Linh Linh.

Cô con gái duy nhất của cô giáo Vương dạy ở trường tiểu học, đại diện cho trình độ học tập cao nhất của sinh viên trường đại học trọng điểm trong thị trấn, có biệt danh là Phượng Hoàng.

Chạy ra khỏi thị trấn sao.

Nhị Hắc tặc lưỡi, khoanh tay lại suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nữ thần và Phượng Hoàng, mọi người chọn ai?”

“Nữ thần!”

“Tôi chọn nữ thần! Quá đẹp!”

“Tôi… Tôi chọn Phượng Hoàng.”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía “người ngoài hành tinh” này, anh ta giải thích: “Tôi cảm thấy nữ thần dù có tốt đến đâu thì chúng ta cũng không hiểu được gì về cô ấy. Phượng Hoàng thì khác, chúng ta hiểu tường tận mọi chuyện. Học tập tốt, tích cách cũng tốt, hòa thuận với mọi người.”

Nghe vậy cũng có lý…

Lúc Chu Tấn Đông bước vào, anh ta nhìn thấy một nhóm người đang nhìn lên trên cao tại một góc 45 độ.

“Hưởng thụ khí trời sao?” Chu Tấn Đông dùng quạt gõ lên đầu từng người một: “Đi làm việc đi.”

Mọi người đồng loạt giải tán.

Nhị Hắc là người cuối cùng rời đi, trước khi đi còn tò mò hỏi: “Anh Đông, có những ai tới tổ chức sinh nhật cho Đậu Tử vậy?”

Chu Tấn Đông mở quạt ra, năm chữ “Đẹp trai nhất thiên hạ” to dùng lập tức hiện ra trước mặt.

“Sao? Cậu cũng muốn đi à?” Anh ta nói: “Cũng được, nhưng không thể tới tay không, nếu không đứa bé sẽ không vui.”

Làm sao Nhị Hắc có thể thừa tiền như vậy chứ?

“Không phải, em chỉ muốn hỏi chuyện này thôi.” Nhị Hắc liếc nhìn lên tầng: “Cái này… Phượng, à không, ngày hôm đó Quý Linh Linh trở về sao?”

Chu Tấn Đông không hề nghĩ ngợi, nói: “Ừ, có về.”

“…”

Có kịch hay để xem rồi.
Bình Luận (0)
Comment