Khúc Hát Ru

Chương 24

Trưa ngày hôm sau, mọi người tập trung ở quầy bán đồ ăn vặt nhà Chu Tấn Đông.

Mẹ Chu mũm mĩm, nhiệt tình hiếu khách, bà đưa đồ ăn vặt và đồ uống cho bọn họ, còn cố tình kể về truyền thuyết của núi Nguyệt Tương. 

Truyền thuyết kể rằng, ngày xưa có một vị thiếu gia chạy trốn vào trong núi, cô con gái út của thầy lang đi hái thuốc đã gặp được vị thiếu gia đó, hai người vừa gặp đã yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng việc này đến tai thầy lang lại không được ủng hộ, gia đình cô gái đó không ưa gia cảnh của vị thiếu gia nên đã cưỡng ép chia cắt hai người…

“Mẹ!” Chu Tấn Đông đỡ trán: “Cái truyền thuyết nhạt nhẽo gì vậy? Đến bà Lý còn không kể cho Đậu Tử nghe nữa là, mẹ mau đi nghỉ ngơi đi!”

Mạnh Nguyễn mỉm cười: “Cháu thấy không tệ đâu. Dì, sau đó thì sao ạ?”

Mẹ Chu kéo cô lại tiếp tục nói.

Quý Linh Linh và Cao Hiên vừa đến đã thấy mẹ Chu và Mạnh Nguyễn trò chuyện sôi nổi.

Nghĩ tới mỗi lần mình tới mua đồ cũng chưa từng nhìn thấy mẹ Chu vui vẻ như vậy, mặt mũi cô ấy tối sầm lại không nói lời nào.

Chương Thư Nhã thấy được, trộm hỏi Lệ Hạo người kia là ai?

Lệ Hạo lắc đầu.

“Này, hỏi câu nào cậu cũng không biết vậy!” Chương Thư Nhã mở camera trước lên, chỉnh sửa lại tóc mái: “Hy vọng phong cảnh lát nữa đẹp một chút, để tớ còn chụp thêm mấy tấm ảnh. Ôi, tớ thật xinh đẹp.”

Dương Quang hiếm khi được tiếp xúc với bạn cùng lứa tuổi, cậu cảm thấy cô gái này rất đáng yêu, cười nói: “Anh Đoạt có mang theo máy ảnh DSLR. Khả năng chụp ảnh của anh ấy là nhất luôn, chắc chắn sẽ chụp cho mọi người rất nhiều ảnh đẹp.”

Chương Thư Nhã chớp chớp mắt.

Cái cậu con trai có răng khểnh này thật ấm áp!

Chương Thư Nhã nhanh chóng làm quen với Dương Quang.

Mỗi người đều có đối tượng để trò chuyện của riêng mình, chỉ có hai anh em Kiều San và Kiều Khang đứng ở một bên, không ai quan tâm đến bọn họ.

Kiều San thầm tức giận, nói: “Anh, lát nữa anh phải chụp ảnh cho em! Em cũng muốn… Anh, anh có nghe em nói không vậy!”

Cô ấy vỗ mạnh vào người Kiều Khang, Kiều Khang giật mình, điện thoại cũng rơi xuống đất.

Anh ta cúi xuống nhặt nó lên, ánh mắt lại không kìm được mà nán lại trên người Mạnh Nguyễn. Lúc thu hồi ánh mắt lại thì tình cờ thấy một chiếc đinh đâm vào lốp xe mà anh ta đã chọn.

Loại xe này, nếu đi một đoạn đường ngắn thì không sao, nhưng nếu đoạn đường dài hơn một chút chắc chắn sẽ bị xẹp lốp.

Kiều Khang không nói lời nào, đi chọn một cái xe khác.

Mọi người đã sẵn sàng, mục tiêu là núi Nguyệt Tương.

Người ta thường nói, hoa quế nở khắp rừng, hương lưu lại một mùa thu nữa.

Núi Nguyệt Tương như được dát vàng bởi hoa quế, thỏa thích nở rộ dưới ánh mắt trời những ngày thu. Cỏ cây hoa lá như tỏa ra ánh sáng tinh khiết, hòa quyện cùng hương thơm sảng khoái của hoa quế.

Chu Tấn Đông đạp xe đi ở phía trước mở đường, chỉ vào đỉnh núi phía xa, hét lớn: “Phía trên có một mái đình nhỏ! Đợi đến buổi tối, chúng ta cùng nhau đốt lửa trại, cùng nhau nướng thịt ăn!”

Mọi người đều hoan hô!

Đạp được một phần ba quãng đường núi, có một cái hồ nhỏ ở đó.

Xung quanh hồ nước là những cây hoa quế trải dài, những bông hoa quế bay bay trong gió, một số rơi xuống mặt hồ, yên tĩnh và thanh bình.

Mọi người quyết định dừng chân để chụp ảnh.

Thẩm Đoạt dựng chân chống xe rồi đi về phía Mạnh Nguyễn, không ngờ giữa chừng lại gặp Chương Thư Nhã, cô ấy cười tủm tỉm nhờ anh chụp cho vài bức ảnh bằng máy ảnh DSLR. Kiều San bên cạnh thấy vậy cũng nhập hội.

Thẩm Đoạt không thể từ chối được.

Mạnh Nguyễn lấy bình nước trong ba lô ra uống nước, đúng lúc này Kiều Khang đi tới.

“Mạnh Nguyễn.” Kiều Khang mỉm cười, thái độ lịch sự nho nhã như lần đầu gặp mặt: “Hôm qua trở về tôi đã suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra. Tôi rất xin lỗi, lúc đó đường đột quá. Hy vọng cô không quá bận tâm đến nó.”

Lời nói này thật sự rất đứng đắn.

Tuy Mạnh Nguyễn là người đơn thuần, nhưng cô không ngốc.

Cô đã tiếp xúc với rất nhiều người giống Kiều Khang.

Gia cảnh tốt đã tạo cho họ lòng tự tin, bọn họ đúng thật là có nỗ lực ganh đua, cũng đạt được không ít kết quả tầm thường.

Nhưng điều này không có nghĩa là họ vượt trội hơn người khác và có thể dẫm đạp lên sự tôn nghiêm của người khác.

Kiều Khang đến xin lỗi vào lúc này, đơn giản là bởi vì anh ta vẫn còn một chút tình cảm tốt đẹp với cô, hoặc là muốn thông qua cô, dùng cái gọi là “Không so đo hiềm khích trước đây” để loại bỏ sự chèn ép hẹp hòi của mình với Thẩm Đoạt.

Sự tự phụ và tự mãn của người này đúng là ích kỷ không đáy.

Nếu dùng câu danh ngôn kinh điển của anh cô để nói chính là: “Nói chuyện với loại người này đúng là làm lãng phí thời gian của tôi.”

Mạnh Nguyễn mỉm cười, đôi mắt nai nhỏ cong lên: “Người bị anh dồn dập hỏi chuyện riêng tư không phải là tôi. Anh Kiều, anh nhầm đối tượng rồi. Anh nên xin lỗi Thẩm Đoạt mới phải.”

Nụ cười tươi trên mặt Kiều Khang tức khắc cứng đờ, trong mắt lộ ra sự phẫn nộ và bất mãn.

“Tôi cảm thấy hình như cô có thù địch với tôi, tôi chỉ là…”

“A!”

Một tiếng thét chói tai vang lên.

Mọi người nghe thấy tiếng động thì nhìn lại, liền thấy ở bên kia hồ nước, Kiều San đang ôm chặt lấy eo Thẩm Đoạt.

“Thật đáng sợ!” Kiều San vẫn đang hét lên: “Sao lại có cái thứ như vậy chứ? Đây là cái nơi quái quỷ gì vậy!”

Thì ra ở bên kia hồ có một con thằn lằn nhỏ đang uống nước.

Thẩm Đoạt nhíu mày, phần eo nâng lên xuống muốn thoát khỏi sự trói buộc. Dù sao đây cũng là một cô gái nhỏ, anh không thể dã man đến mức gỡ tay kéo người ta ra.

Nhưng đối phương có chết cũng không chịu buông ra.

“Ôi ôi, đây không phải chuyện nhỏ thôi sao.” Chu Tấn Đông chạy tới bắt con thằn lằn, còn sờ sờ đầu nó: “Được rồi, chờ lát nữa rồi lại tới đây uống nước nhé.”

Sau đó, thả thằn lằn đi.

Cao Hiên làm dịu bầu không khí, giải thích: “Thỉnh thoảng trên núi sẽ xuất hiện một số động vật nhỏ, nhưng chỉ cần chúng ta không kích động tới chúng thì sẽ không có chuyện gì đâu.”

Điều này rất có lý, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.

Ngay cả Chương Thư Nhã yểu điệu cũng nói thật ra là bọn họ “đột nhập” vào lãnh thổ của bọn chúng, nếu có gặp thì đi đường vòng là được.

Nhưng Kiều San vẫn ôm chặt Thẩm Đoạt không buông.

Quý Linh Linh không chịu nổi, nói: “Đã đi rồi còn sợ cái gì nữa? Nếu lá gan nhỏ như vậy thì quay về đi, không cần phải đi tiếp làm gì.”

Nói rất đúng.

Mạnh Nguyễn phát cuồng vì đòn phản kích 666 (*) này của chị Linh Linh.

(*) 666: Người phương Tây cho con số 666 này là dấu ấn kinh khủng của quỷ Sa-tăng.

Kiều Khang thấy em gái mình ôm chặt một thằng con trai mãi không buông, hoảng sợ vội chạy tới đón người.

“Người ở đây thật là lỗ mãng.” Kiều San trừng mắt nhìn Quý Linh Linh: “Chẳng trách trình độ ở đây lại lạc hậu, đến cái núi lớn này cũng nguyên thủy như vậy, từ nay về sau tôi không bao giờ tới đây nữa!”

Quý Linh Linh hừ một tiếng, đạp xe bỏ đi đầu tiên.

Cao Hiên đuổi theo.

Mạnh Nguyễn thấy vậy, trong lòng có chút băn khoăn.

Đôi anh em này thực sự tuyệt vời, họ từ xa đến tận đây bằng mọi cách chỉ vì muốn “thành tâm” đem đến sự ngột ngạt cho người khác, phải không?

“Chị Mạnh, chị đừng lo.” Dương Quang nói: “Chỉ là chị Linh Linh không muốn nghe người khác nói Tịch Giang không tốt, anh Hiên đi dỗ dành chị ấy một chút là được. Không có việc gì đâu.”

Nhìn không ra nhé, không ngờ chị Linh Linh luôn tự hào về ngôi trường đại học của mình còn bảo vệ quê hương như vậy.

Mạnh Nguyễn càng cảm thấy “băng nhóm yêu quái” mà cô mất công đưa tới thực sự rất khó chịu, không biết tôn trọng người khác một chút nào cả.

“Mọi người nghỉ ngơi đủ rồi đúng không?” Chu Tấn Đông hét lên: “Vậy thì chúng ta tiếp tục đi thôi, phong cảnh lát nữa còn đẹp hơn nữa đó.”

Cùng với tiếng hét lớn đó, mọi người vội vàng bước xuống bậc thềm, đi tới xe của mình.

Mạnh Nguyễn liếc nhìn hai anh em kia một cái, đang chuẩn bị lên xe thì Tô Diệu Ngôn gọi tới.

Cô lấy tai nghe ra, vừa lái xe vừa nói chuyện.

“Thế nào? Chơi vui chứ?” Tô Diệu Ngôn hỏi.

Mạnh Nguyễn trợn tròn mắt, nói: “Vui lắm, rất là vui. Vui đến nỗi một giây có thể bay lên tận trời luôn.”

“…”

Sao lại bắt đầu nói mấy lời khó nghe rồi?

Bắt đầu nói chuyện, Mạnh Nguyễn liền không thể kiềm chế được mà phàn nàn.

“Thanh mai trúc mã của bạn Lệ Hạo đúng là một cô ‘công trúa’!” Cô nói: “Sáng nay tớ nghe Tiểu Nhã nói, hôm qua cô ‘công trúa nhỏ’ phát hiện ra mình không mang theo sữa tắm, cả đêm rầu rĩ không vui không chịu đi ngủ, cuối cùng xịt hết nửa chai nước hoa mới tinh. Còn nữa, sáng nay ăn sáng ở homestay, cô ấy hỏi người ta có dao dĩa không? Nói là không quen dùng thìa. Mà người ta mang lên là cháo đậu đỏ! Tớ thật sự rất muốn xem cô ‘công trúa’ này ăn cháo bằng dĩa như thế nào!”

Tô Diệu Ngôn cười ha ha, cười đến đau cả bụng.

Mạnh Nguyễn lại không cảm thấy buồn cười chút nào, nghiêm túc nói: “Cậu còn định nói chuyện tiếp không? Cậu không cảm thấy một người tính cách như đứa trẻ mười tuổi như vậy tương lai có thể sáng sủa được sao?”

“Why?” Tô Diệu Ngôn cười xong phải ho khan hai tiếng: “Ba mẹ người ta còn chả lo lắng đến thì cậu phải quan tâm làm gì? Hôm nay cậu làm sao vậy? Cảm tưởng rất là tức giận, ‘bà dì’ tới thăm sao?”

Cô tức giận sao?

Mạnh Nguyễn không cảm thấy vậy, chỉ là vừa rồi nhớ đến cảnh Kiều San sống chết ôm chặt Thẩm Đoạt, trong lòng liền thấy khó chịu.

Hai người tiếp tục trò chuyện.

Tô Diệu Ngôn lại hỏi rốt cuộc lúc nào Mạnh Nguyễn mới trở về?

“Anh của cậu cùng lắm chỉ có thể bị lừa một lần thôi.” Tô Diệu Ngôn nói: “Chỉ cần cậu để lộ một chút sơ hở nào đó, tớ có phân thân thành mười người cũng không thể bao che được cho cậu đâu.”

Thật ra, ngày hôm đó Phó Doanh Xuyên gọi điện tới, Mạnh Nguyễn đã có ý định về nhà.

Lúc đó, cô cảm thấy việc cô ở lại Tịch Giang cũng không có ý nghĩa gì. Cô vốn định đến đây để suy nghĩ về cuộc sống, kết quả chẳng thông suốt được chuyện gì cả.

Nhưng sau đó không biết tại sao, cô liền không còn cái suy nghĩ này nữa.

Mà bây giờ cô biết rất rõ, cô không muốn rời khỏi Tịch Giang.

“Còn nữa, tại sao cậu lại không muốn học quản lý nghệ thuật nữa?” Tô Diệu Ngôn lại hỏi: “Cậu đã học ba lê từ nhỏ, đàn piano cũng đã sớm vượt qua trình độ diễn tấu, dì Lam còn rất thích sưu tầm tranh vẽ nữa… Cậu từ nhỏ đã sống trong cái nôi nghệ thuật, cậu không muốn hòa hợp cùng với nghệ thuật nữa sao?”

Mạnh Nguyễn định thần lại, nói: “Không phải là tớ không muốn học, chỉ là tớ không thể tìm ra được ý nghĩa khi học cái ngành này thôi.”

Tô Diệu Ngôn không hiểu.

“Cậu cứ yên tâm.” Mạnh Nguyễn nói: “Thành phố B là nhà của tớ, tớ còn có thể… A!”

“Có chuyện gì vậy?”

Dường như có cái gì đó bị nén ép.

Mạnh Nguyễn ngắt cuộc điện thoại của Tô Diệu Ngôn, cô xuống xe, ngồi xổm xuống để kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra.

Đều do cô không quan sát kỹ, lốp sau của xe đã bị xẹp và biến dạng, bên trên còn có một cái đinh cắm vào.

“…”

Thật đúng là chuyện gì cũng xảy ra với cô mà.

Mạnh Nguyễn đứng dậy muốn gọi Thẩm Đoạt tới giúp cô xem còn có thể cứu vãn được không, nào ngờ sau một hồi tìm kiếm cô mới phát hiện ra mình đã bị bỏ lại.

Con đường núi vắng vẻ chỉ còn một mình cô.

Mạnh Nguyễn nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Đoạt.

“Xin lỗi, số điện thoại này tạm thời không thể liên lạc được.”

“…”

Mạnh Nguyễn hoảng hốt, vội gọi điện thoại cho Dương Quang.

Lúc này chỉ có những tiếng “Tút tút”, “Tút tút” kỳ dị vang lên.

Mạnh Nguyễn liếc nhìn sang chỗ khác, liền phát hiện ra có một con rắn màu xanh đậm đang nằm trên mép cỏ cách cô chưa đầy nửa mét, nó đang thè lưỡi bò về phía cô.

“…”

Từ nhỏ đến lớn, Mạnh Nguyễn tuyệt đối là một “cô gái thục nữ điển hình”.

Khi Phó Doanh Xuyên ở nhà cô chuẩn bị cho kỳ thi đại học, cô mới 10 tuổi.

Bởi vì anh cô không có thời gian để chơi với cô, cô liền nghĩ cách cùng chơi với anh mình, thỉnh thoảng tạo một vài bất ngờ cho Phó Doanh Xuyên.

Ví dụ như, giấu một con sâu bướm trong hộp bút chì của anh cô.

Đối với Mạnh Nguyễn mà nói, mấy con côn trùng mà các cô gái hay sợ cũng chỉ là trò cười của cô.

Nhưng cái thứ trước mặt cô không như vậy.

Thứ cô sợ nhất trên đời này chính là rắn!

Mạnh Nguyễn không dám động đậy, trong đầu điên cuồng tìm cách chạy thoát khỏi con rắn.

Nhưng cô không biết có phải con rắn nhìn thấy cô muốn chạy hay không, nó vừa thè lưỡi vừa trườn mình càng ngày càng gần cô hơn.

Mạnh Nguyễn hoảng sợ, trái tim đập thình thịch thình thịch như muốn nhảy ra.

Rốt cuộc nên làm thế nào…

“Ức!”

Một tiếng nấc vang vọng trong núi rừng.

Con rắn sửng sốt một chút, nhanh chóng nhấc đầu lên lắc lư, thở phì phò nhìn cô.

Mạnh Nguyễn sợ hãi tới mức giây thần kinh trên não giật giật liên hồi, bắt đầu nấc cụt liên tục.

Dưới mức độ khiêu khích tìm đường chết này, con rắn cũng không muốn phải hổ thẹn với thân phận của nó, đành phải thuận theo ——

“Xì!”

Con rắn vọt tới, Mạnh Nguyễn che miệng, xoay người bỏ chạy.

Cô nhớ hình như mình đã xem một bộ tài liệu, nói rằng nếu bị rắn đuổi thì phải chạy vòng tròn… Hay là chạy theo đường thẳng?

Đầu óc Mạnh Nguyễn rối bời, làm sao có thể nhớ được chứ!

“Mạnh Nguyễn!”

Cách đó không xa, Thẩm Đoạt đạp xe tới.

Hai mắt Mạnh Nguyễn sáng lên, nhưng cô lập tức hô to: “Chạy mau! Có, ức! Có rắn!”

Thẩm Đoạt lập tức nhảy xuống từ trên xe, kéo Mạnh Nguyễn ra phía sau mình.

Trước mặt, con rắn lục cũng dừng lại, nhanh chóng cuộn tròn thân mình, giống như là bị kích thích.

Mạnh Nguyễn rúc ở phía sau Thẩm Đoạt, dán chặt ở sau lưng anh, nhỏ giọng nói: “Làm sao bây giờ? Nó, ức! Nó…”

“Không sao.” Thẩm Đoạt duỗi tay ra bảo vệ cô: “Cậu đừng nói gì, cũng đừng nhúc nhích.”

Mạnh Nguyễn vội vàng che miệng lại.

Thẩm Đoạt chắn ở trước Mạnh Nguyễn, anh liếc mắt nhìn, ánh mắt dừng lại trên cành cây gần đó, say đó dắt Mạnh Nguyễn bước nhẹ từng bước về phía mép bụi cỏ.

Con rắn không bị kích động, cũng không manh động như vừa rồi nữa, nhưng nó vẫn không chịu đi, cứ ngoe nguẩy thân mình trước mắt hai người.

“Đừng sợ.” Anh nhẹ giọng an ủi: “Tôi sẽ bắt con rắn lại, cậu đừng nhúc nhích.”

Trái tim Mạnh Nguyễn nhảy dựng lên, vô thức nắm chặt lấy tay Thẩm Đoạt, không cho anh mạo hiểm.

Thẩm Đoạt liếc nhìn cô, vỗ vỗ tay cô: “Tin tôi.”

Nói xong, Thẩm Đoạt nhanh chóng cầm lấy cành cây, đập mạnh về phía bụng con rắn, sau đó nhìn chuẩn vị trí đầu rắn, lập tức ấn đầu nó, tay còn lại thì nắm lấy phần cổ rắn…

Con rắn đã bị khuất phục.

Thẩm Đoạt thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, anh mới dám để Mạnh Nguyễn động đậy, để cô lấy khăn tay từ trong túi quần ra, quấn con rắn lại rồi để trở lại bụi rậm.

“Không sao đâu.” Anh nói.

Mạnh Nguyễn cắn môi, nước mắt kìm nén nãy giờ bất ngờ trào ra.

“Cậu… Cậu thật là… Nhỡ con rắn có độc thì phải làm sao?” Cô càng nghĩ càng thấy sợ, khóc càng thêm lớn hơn.

Thẩm Đoạt vội nói: “Hẳn là một con rắn cỏ bình thường thôi. Không có độc.”

“Cậu nói hẳn là, nếu nhỡ có độc thì sao?” Mạnh Nguyễn hét lên: “Nếu nó cắn cậu, cậu sẽ, ức! Cậu chỉ còn cách chờ chết thôi!”

Cô khóc càng dữ dội bao nhiêu, Thẩm Đoạt lại càng đau lòng và bất lực bấy nhiêu.

“Hay là cậu lên Baidu tìm kiếm thử xem? Thật sự không có độc mà, tôi tra thông tin giúp cậu.” Nói xong, anh luống cuống lấy điện thoại ra, vết thương trên tay vì vậy cũng lộ ra.

Mạnh Nguyễn lập tức ngừng khóc.

“Có phải, có phải cậu bị cắn đúng không?” Máu từ miệng vết thương làm tầm mắt cô trở nên mơ hồ: “Mau đến bệnh viện đi! Tới bệnh viện! Không sao đâu, nhất định là không sao đâu!”

Thẩm Đoạt nắm lấy tay cô, nói: “Là vết thương do cành cây quẹt vào thôi. Cậu xem, làm gì có vết cắn đâu.”

Mạnh Nguyễn ngẩn người, cô nâng tay anh lên cẩn thận kiểm tra.

Đúng thật là một vết xước, trái tim cô cũng đã trở về vị trí của nó.

“Thật sự không sao mà.” Thẩm Đoạt khẽ cười, nắm lấy tay cô không muốn buông ra: “Cậu đừng lo lắng.”

Nước mắt của Mạnh Nguyễn không ngừng rơi xuống: “Sau này cậu đừng như vậy, đừng tùy tiện mạo hiểm.”

Thẩm Đoạt khàn giọng nói: “Được.”

Anh muốn dùng tay lau nước mắt cho cô, nhưng nghĩ rằng vừa rồi mình dùng cành cây bắt rắn, liền lấy khăn giấy trong túi ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

“Đừng khóc.” Anh nói: “Sẽ rất khó coi.”

Mạnh Nguyễn khịt mũi, nghĩ thầm cậu mới là khó coi ý.

Có biết dỗ dành người khác không vậy.

Mạnh Nguyễn cầm lấy tờ giấy để lau nước mắt.

Sau đó, cô lấy bình xịt khử trùng và băng keo cá nhân trong túi ra, chỉ vào chiếc ghế đá phía trước, nói: “Qua đây đi, tôi sẽ vệ sinh vết thương cho cậu.”

Thẩm Đoạt cảm thấy không cần thiết, chỉ cần lấy nước rửa đi là được.

Nhưng Mạnh Nguyễn lại trừng mắt với anh, anh đành phải nghe theo.

Mạnh Nguyễn ngồi xổm trước ghế đá, thật cẩn thận xắn tay áo sơ mi của anh lên.

Vết thương không sâu, nhưng hơi dài.

Mạnh Nguyễn xịt vào vết thương để khử trùng, cơn đau bất ngờ ập đến khiến Thẩm Đoạt né tránh một chút.

“Đau lắm sao?” Mạnh Nguyễn ngẩng đầu nhìn anh: “Để tôi lấy tăm bông chấm chấm cho cậu đỡ đau.”

Thẩm Đoạt nói: “Không đau.”

Cái gì mà không đau chứ.

Máu vẫn còn chảy xuống không ngừng, thuốc chạm vào miệng vết thương chắc chắn sẽ rất đau.

“Không cần phải thấy mất mặt khi bị thương đâu.” Mạnh Nguyễn nhỏ giọng nói, cô lấy tăm bông ra: “Cậu có phải kim cương bất hoại thể thần công (*) đâu, nếu đau thì cứ kêu đau. Trước kia cậu cũng vậy, có đau cũng nhất quyết phải chịu đựng.”

(*) Kim cương bất hoại thể thần công: là một trong ngũ đại thần công của Phái Thiếu Lâm. Người ta đồn rằng người nào luyện thành Kim cương bất hoại thể thần công thì thân thể sẽ cứng như tường đồng vách sắt, có thể chống lại mọi tác động đến từ nội ngoại công của đối phương, khiến cơ thể đao thương bất nhập, không ai đả thương được mình.

Thẩm Đoạt ngẩn người.

Mạnh Nguyễn nhìn bộ dạng ngây ngốc của anh, cũng không biết mình nói đúng hay không, nhưng vẫn hỏi: “Cậu không nhớ trước đây tôi cũng từng bôi thuốc cho cậu sao?”

***

Phố ăn vặt phía sau trường trung học Thực Nghiệm mới mở một nhà hàng mì lạnh mới.

Tô Diệu Ngôn đã hứa sẽ cùng Mạnh Nguyễn đi thưởng thức những sự mới mẻ.

Nhưng vừa mới tan học, Tô Diệu Ngôn ấp úng nói có việc bận, còn nói lần sau sẽ cùng cô đi ăn, sau đó liền chạy mất.

Mạnh Nguyễn đã mong chờ nó cả tuần, lúc này khó chịu muốn chết.

Nhưng chỉ do dự mất ba giây, lần này thử một chút chắc sẽ không xui xẻo bị phát hiện đâu nhỉ.

Mạnh Nguyễn quyết định một mình tới đó.

Gọi một tô mì lạnh cao cấp, Mạnh Nguyễn đi đến một góc để ăn.

Cô đắm chìm trong việc ăn uống như một chú chuột hamster nhỏ, lâu lâu lại nhòm ngó động tĩnh xung quanh… Sau khi thỏa mãn, cô lau miệng rồi rời phố ăn vặt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Vì vội vàng, Mạnh Nguyễn đã đi tắt qua con ngõ nhỏ để đến nhà ga.

Ngõ nhỏ thông ra các hướng, còn có mấy ngã ba.

Trong lúc đang đi, Mạnh Nguyễn nghe thấy có tiếng ai đó khóc, hình như là một đứa trẻ.

“Tiền tiêu vặt ít ỏi như vậy, mày không biết xấu hổ mà còn dám ra đường sao?”

“Em… Em chỉ có bấy nhiêu thôi. Cầu xin các anh, cho em về nhà được không? Hu hu… Em muốn về nhà.”

“Muốn về nhà cũng dễ thôi. Hôm nay nói với ba mẹ mày là mày cần một trăm tệ, ngày mai tới đây đưa cho tao. Bằng không, ngày nào tao cũng tới trường học đánh mày một trận.”

“Hu hu… Nhiều tiền như vậy sao? Làm sao em nói được chứ? Em…”

“Đừng nói mấy lời vô nghĩa! Mẹ nó! Đánh mày một trận!”

Mạnh Nguyễn núp ở phía sau tường, nhìn thấy đứa nhỏ mập mạp ôm đầu ngồi xổm xuống, cô liền muốn hét lên “Đừng đánh nó”.

Mạnh Nguyễn định đợi mấy tên thiếu niên bất lương này rời đi sẽ đi đến an ủi cậu nhóc mập đó, sau đó dẫn cậu bé đến tìm giáo viên, nhờ trường học giải quyết hành vi “Cướp đồ” này.

Nào ngờ, một con chó hoang không biết từ đâu xuất hiện, nó sủa như điên với Mạnh Nguyễn.

Mạnh Nguyễn bại lộ.

Năm tên thiếu niên bất lương này đồng loạt nhìn về phía cô, có hai tên thấy cô xinh đẹp như vậy, liền vô lại huýt sáo trêu ghẹo.

“Các người tốt nhất đừng tới đây.” Mạnh Nguyễn nói: “Phía trước chính là đường lớn đó.”

Một tên đầu vàng trong đó nhếch miệng cười, để lộ một hàm răng đã ố vàng: “Trung học Thực Nghiệm sao. Trông xinh đẹp như này chắc học hành cũng không tệ đâu nhỉ. Tao lại thích mấy đứa ngoan ngoãn, nào, lại đây, cùng tâm sự với anh đây một chút.”

Mạnh Nguyễn lùi lại về phía sau, nhìn thấy đứa nhỏ mập mạp kia vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, trong lòng càng sốt ruột hơn.

Muốn cứu người khác trước tiên là phải tự bảo vệ chính mình.

Mạnh Nguyễn không chần chừ, dứt khoát nhấc chân chạy về phía đầu ngõ, nhưng cô lại bị tên đầu vàng ngăn lại lập tức.

Đầu vàng nhân cơ hội chạm vào mặt cô.

“Đừng chạm vào tôi!”

Đầu vàng cười đến điên dại, cùng đám người bên cạnh vây quanh Mạnh Nguyễn.

Mạnh Nguyễn vô cùng sợ hãi, nhưng cô biết sợ hãi lúc này cũng chẳng có ích gì, cô phải tìm cách thoát khỏi tình cảnh khó khăn này.

Đúng, tiền!

Cô vừa định bỏ tiền ra liền nghe thấy một giọng nói lạnh như băng vang lên: “Buông cô ấy ra.”

Trong lòng Mạnh Nguyễn nhảy dựng, cô quay đầu lại nhìn ——

Là Thẩm Đoạt.

Đầu vàng nhổ một ngụm nước bọt: “Nếu tao không buông thì sao?”

Nói xong, liền giả bộ muốn ôm lấy Mạnh Nguyễn.

Ánh mắt Thẩm Đoạt lập tức mang theo sát khí, anh đá vào bụng tên đầu vàng.

Trận chiến một đấu với năm cứ như vậy mà bắt đầu.

Thẩm Đoạt biết Taekwondo, miễn cưỡng có thể ứng phó.

Mạnh Nguyễn vốn định chạy ra ngoài tìm người lớn để giúp đỡ, nhưng có một tên trong số đó luôn túc trực theo dõi cô, cô vừa động đậy thì tên đó cũng chuyển động theo.

Thẩm Đoạt bởi vậy mà bị mất tập trung, liền bị tên đầu vàng dùng dao chém vào cánh tay.

Cuối cùng Mạnh Nguyễn cũng mặc kệ, cô gân cổ lên hét lớn “Cứu tôi với”, đứa nhỏ mập kia cũng mạnh dạn hét lên.

Chỉ chốc lát sau, người lớn phát hiện ra sự việc ở đây, đám thiếu niên bất lương kia đành phải bỏ chạy.

Mà Thẩm Đoạt đã giữ chặt được tên đầu vàng, đem hắn giao cho chú cảnh sát vừa tới.

“Anh, anh thật lợi hại!” Cậu bé mập cúi đầu: “Là anh bảo vệ em với chị gái này!”

Đám đông tản đi.

Thẩm Đoạt đứng ở đầu ngõ cũng chuẩn bị rời đi.

Mạnh Nguyễn ngăn anh lại, chỉ vào áo khoác của anh: “Bị rách rồi, để tôi đền cho cậu.”

“Không cần.” Thẩm Đoạt thấp giọng nói, sau đó vòng qua cô tiếp tục đi.

Mạnh Nguyễn lại cản anh lại: “Cánh tay của cậu cũng bị thương đúng không? Đây không phải chuyện nhỏ, cần phải sát trùng ngay lập tức. Sau đó còn phải uống thuốc nữa.”

Thẩm Đoạt liếc nhìn đồng hồ lớn ở ngã tư đường, hơi nhíu mày lại, vẫn là hai chữ đó: “Không cần.”

Lần thứ ba anh bước đi.

Cũng là lần thứ ba Mạnh Nguyễn cản anh lại.

Dù Thẩm Đoạt có như thế nào, Mạnh Nguyễn cũng không chịu buông tha, hai người lâm vào bế tắc một hồi lâu.

“Cậu…”

“Nếu cậu không bôi thuốc thì tôi sẽ đi theo cậu.”

Cuối cùng, Mạnh Nguyễn đi mua thuốc rồi dẫn Thẩm Đoạt đến công viên.

Mạnh Nguyễn chưa từng băng bó cho người khác bao giờ.

Cô đã hỏi cô bán hàng ở tiệm thuốc rất nhiều việc cần chú ý, nhưng khi thật sự bắt đầu, tay chân cô vẫn vụng về như vậy.

Thẩm Đoạt cắn răng không nói lời nào.

Nhưng khi Mạnh Nguyễn nhìn thấy cơ bắp của anh căng chặt lại, liền biết hành động mình thật sự khiến người ta bị đau. Cô bôi thuốc, hốc mắt liền đỏ lên.

“Cậu…” Thẩm Đoạt sửng sốt: “Cậu đang khóc à?”

Mạnh Nguyễn quay lưng lại, nghẹn ngào nói: “Tôi xin lỗi. Nếu không phải tôi tự cho mình là thông minh mà muốn giúp đỡ người ta, thì cậu cũng không bị thương như này.”

Thẩm Đoạt bối rối.

Anh chưa từng dỗ dành con gái bao giờ, chứ đừng nói là một cô gái đang khóc như vậy.

“Tôi, tôi, tôi,…” Thẩm Đoạt tính toán số tiền còn lại trong túi, sau đó nói: “Tôi mời cậu ăn lẩu cay, cậu đừng khóc nữa.”

Lẩu cay.

Món ăn này xếp hàng đầu trong “hậu cung” đồ ăn vặt của cô.

Cô dụi dụi mắt, quay đầu nói: “Tôi không ăn. Chỉ cần phải băng bó nữa thôi, cậu nhịn một chút, được không?”

Thẩm Đoạt nhìn chăm chú đôi mắt của cô, gật đầu.

Sau khi bôi thuốc xong, Thẩm Đoạt cũng hoàn toàn bỏ lỡ buổi làm thêm của mình.

Mạnh Nguyễn cất số thuốc còn lại bỏ vào trong cặp sách của Thẩm Đoạt, dọc đường lặp đi lặp lại vô số lần rằng anh về nhà phải bôi thuốc như thế nào, nên chú ý những điều gì.

Anh đã nhớ rõ rồi, nhưng lại không muốn cắt ngang lời cô.

Sau khi xuống xe, Thẩm Đoạt bước đến cổng một khu chung cư cũ, nói rằng anh đã tới nơi rồi.

Mạnh Nguyễn đã rất kinh ngạc!

Nãy giờ cô vẫn luôn thắc mắc làm sao hai người họ lại đi cùng một chuyến xe buýt rồi lại xuống cùng một trạm, hóa ra bọn họ cũng có thể coi là hàng xóm của nhau.

“Nhà tôi cũng ở đây!” Mạnh Nguyễn nói xong liền chỉ vào chung cư bên cạnh: “Tòa số 22 ở phía cuối.”

Trái tim Thẩm Đoạt đập thình thịch.

Căn nhà mà anh và bố mình tạm thuê nằm ngay bên cạnh chung cư cao cấp số 22.

Nó chỉ cách nhau một con phố và hai hàng rào, nhưng môi trường quả thực là sự khác biệt giữa trời và đất.

Mạnh Nguyễn đương nhiên biết tiểu khu bên cạnh nhà mình không được tốt lắm.

Nhưng như vậy thì sao chứ?

Chỗ Thẩm Đoạt ở cũng đâu phải cái tiểu khu đâu.

Cô tiến lên phía trước hai bước, chỉ chính xác hơn vị trí rồi cười nói: “Nhà tôi ở tầng 1 của tòa nhà số 22, là căn có một khoảng sân nhỏ. Mẹ tôi rất thích trồng một số loại hoa và cây cảnh. Lúc nào cậu rảnh có thể tới tìm tôi chơi bất cứ lúc nào.”

Thẩm Đoạt nắm chặt góc áo không nói gì, nhưng hai chân lại không tự chủ được mà bước theo bước chân của cô, ánh mắt cũng dán chặt vào người cô.

Khi cô cười, đôi mắt sẽ tạo thành một vầng trăng lưỡi liềm hoàn chỉnh.

Đặc biệt ngọt ngào.

“Nếu cậu đi dạo qua con đường nhỏ này thì cậu có thể nhìn thấy sân nhà tôi.” Mạnh Nguyễn vừa đi vừa nói: “Hầu như buổi tối nào tôi cũng đều tập đàn, ngồi ở cạnh cửa kính trong phòng khách. Nếu cậu vẫy tay với tôi, nói không chừng tôi có thể nhìn thấy đó.”

Ánh mắt của cô rất chân thành, thật sự muốn mời anh tới làm khách.

Thẩm Đoạt hoàn toàn không thể dời mắt, cũng không thể nói “Không.”

Chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Tới ngã rẽ, hai người tạm biệt nhau.

Nhìn cánh tay bị thương của Thẩm Đoạt, Mạnh Nguyễn dặn dò lần thứ n: “Cậu phải bôi thuốc mỗi ngày đó, đừng quên! Như vậy đi, sáng nào tôi cũng sẽ hỏi cậu, tan học nào cũng sẽ nhắc nhở cậu! Cậu nhất định phải nói với tôi tình hình bôi thuốc của cậu đó.”

Thẩm Đoạt mím môi, thấp giọng nói “Ừ.”

Lúc này cô mới yên tâm, mỉm cười vẫy tay nói tạm biệt với anh rồi đi về phía nhà mình.

Thẩm Đoạt ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của cô.

Cô khác hẳn với những người khác.

Cô không xa lánh anh, không sợ hãi anh, cũng không bàn tán về anh. Cô coi anh như một người bạn cùng lớp đáng tin cậy, thậm chí còn kiên trì cho anh tham gia nhóm nhỏ hỗ trợ lẫn nhau.

“Này ~ Cậu còn chưa đi sao?” Mạnh Nguyễn đột nhiên quay người lại, mỉm cười: “Cậu mau về nhà đi, nhớ bôi thuốc đó.”

Cô cười đến híp mắt, đôi mắt sáng như ánh sao.

Chính nụ cười đó đã khiến trái tim Thẩm Đoạt lần đầu tiên trong đời loạn nhịp.

~

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Em gái Nhuyễn Nhuyễn, xin hỏi cô bí quyết chế ngự anh Đoạt là gì vậy?

Em gái Nhuyễn Nhuyễn: Bí quyết ư, chẳng có bí quyết gì cả. Tôi chỉ cần trừng mắt với cậu ấy một cái, cậu ấy  đã sợ hãi rồi.

Anh Đoạt: Ngoan ngoãn.JPG
Bình Luận (0)
Comment