Khúc Hát Ru

Chương 8

Mạnh Nguyễn đã ngủ cả buổi chiều.

Sau khi tỉnh dậy, cô đi quanh sân vài vòng, cũng không có tâm trạng thu dọn đồ đạc nữa.

Suy nghĩ một hồi, Mạnh Nguyễn quyết định ra ngoài kiếm gì đó để ăn.

Không có gì mà một bữa ăn ngon không giải quyết được.

Ở Tịch Giang có một khu phố ăn vặt.

Ở đây, ban ngày là thời điểm các cửa hàng nhỏ lẻ mở cửa, có cửa hàng tạp hóa, cửa hàng sửa chữa điện thoại, cửa hàng may mặc, thậm chí cả tiệm làm móng. Vào ban đêm, các cửa hàng đóng lại và con phố dài hẹp biến thành phố ăn vặt.

Về con phố này, ngày đầu tiên Mạnh Nguyễn đến Tịch Giang đã nghe ngóng được từ dì bán đào vàng.

Giờ phút này, cô đang đứng bên dưới bảng hiệu “Phố Nước Đường” ở cổng ra vào, rốt cuộc cũng hiểu tại sao mình lại muốn đến Tịch Giang.

Là số phận.

Đây chính là thiên đường của ẩm thực đường phố!

Mạnh Nguyễn nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra, “tấn công liên hoàn” Tô Diệu Ngôn trên Wechat.

Tô Diệu Ngôn còn đang bất mãn vì cô đã không giải thích thành thật “Vấn đề đàn ông” lúc buổi sáng, lúc này vẫn còn không vui khi trả lời tin nhắn Wechat.

Cho đến khi nhìn thấy tin nhắn này —— Kích hoạt quy tắc đầu tiên.

Tô Diệu Ngôn: “…”

Giữa Mạnh Nguyễn và Tô Diệu Ngôn có một văn bản quy định rõ ràng như thế này: Khi Mạnh nhị muốn ăn đồ ăn vặt, Tô đại tráng phải tính toán lượng calo có trong chỗ đồ ăn vặt này, sau đó sử dụng các phương pháp tập luyện khoa học giúp Mạnh nhị đốt cháy lượng calo đó.

Quy định này được thực thi kể từ khi hai người còn học cấp ba và kéo dài cho đến tận nay.

Mạnh Nguyễn điên cuồng chụp ảnh, dồi lợn, bánh bao, bánh tôm, chè khoai lang, bánh củ cải,…

Tô Diệu Ngôn cầm máy tính tính đến choáng váng đầu óc, cuối cùng cầm điện thoại mà hét lớn: “Cậu có thể làm người hộ tớ được không? Hãy nghĩ đến những lời dạy bảo ân cần của mẹ cậu đối với cậu nhiều năm qua đi! Cậu cứ bức bách tớ như vậy, tớ sẽ đi nhảy lầu đó!”

Mạnh Nguyễn bình tĩnh đáp lại hai chữ: Tính nhanh.

Tô Diệu Ngôn: “…”

Trong khi chờ đợi, Mạnh Nguyễn đi đến một chiếc xe nhỏ bán mì udon.

Chủ gian hàng là một cụ bà tóc hoa râm, cùng với một cậu bé đang đọc sách ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ.

“Cô gái, cô ăn gì vậy?”

Bà cụ vừa nói xong, cậu bé đó liền đặt sách xuống, kéo một chiếc ghế tới quầy rồi giẫm lên đó, một cái đầu nhỏ thò lên: “Bà ơi, để cháu giúp bà lấy đồ cho chị ấy.”

Một đứa trẻ hiếu thảo.

Mạnh Nguyễn chọn một vài món chính, khi quét mã để thanh toán tiền, cô trả cho bọn họ 20 tệ.

Bà cụ đó nói cảm ơn không ngừng.

Cậu bé đưa hộp cơm cho Mạnh Nguyễn, ngửa mặt nói: “Chị, chị xinh đẹp quá, vì vậy em đã múc thêm cho chị một thìa canh đó.”

“Vậy sao?” Mạnh Nguyễn cong lưng, mỉm cười đón lấy hộp cơm: “Cảm ơn em. Lúc em giúp bà cũng phải cẩn thận đó, kẻo bị bỏng.”

Cậu bé gật đầu.

Mạnh Nguyễn bước đi xa rồi, bà Lý mới nói thầm: “Dung mạo của cô gái này, trước đây bà chưa từng nhìn thấy.”

“Cháu biết.” Đậu Tử nói: “Chị ấy chắc chắn là bạn gái của anh Đoạt!”

Bà Lý bảo cậu bé đó đừng nói linh tinh.

Đậu Tử lại nói: “Đại Bảo nói bạn gái của anh Đoạt trông rất giống yêu tinh, khiến anh Đoạt si mê… Mê đến quên cả lối về!”

Bà Lý: “…”

***

Thẩm Đoạt tạm nghỉ ở trong văn phòng.

Buổi trưa có một công ty thực phẩm nhỏ đến thảo luận về việc làm trạm hợp tác, Thẩm Đoạt và đại diện công ty đã thảo luận rất nhiều chi tiết, cuối cùng cũng đã chốt lại.

Sau đó, vẫn luôn bận rộn làm việc.

“Anh Đoạt.” Nhị Hắc đẩy cửa bước vào: “Anh Đông mang đồ ăn tới, mẹ Chu làm thịt kho tàu đó. Anh mau xuống dưới ăn đi!”

Thẩm Đoạt gật đầu, vừa mới đứng lên liền nói: “Chờ một chút.”

Nhị Hắc quay đầu lại.

“Cậu đi…” Thẩm Đoạt đút tay vào túi quần, mắt nhìn sang nơi khác: “Mua một túi trứng gà đi.”

“Hả?” Nhị Hắc gãi gãi đầu: “Nhà anh không có trứng gà sao? Vậy để em nói với anh Đông một tiếng, để anh ấy mang một ít trứng gà từ tiệm tạp hóa ở nhà tới cho anh.”

Thẩm Đoạt tiến lên một bước, môi mấp máy vài lần, nhưng lại im lặng không nói gì.

Nhị Hắc càng thêm bối rối.

Lúc này, Chu Tấn Đông định đi lên tầng.

Thẩm Đoạt nhíu mày, thấp giọng nói: “Chỉ cần mua hai mươi quả là được, đừng để người khác biết.”

Nhị Hắc không hiểu chuyện gì đang xảy ra?

Dù đầu óc anh em bọn họ không được thông minh sáng suốt, nhưng lại răm rắp nghe theo lời anh Đoạt của bọn họ.

Răm rắp nghe theo, không cần biết nguyên do là gì.

“Vâng.” Nhị Hắc nói: “Lát em sẽ đi, sau đó sẽ đặt ở trong vườn nhà anh.”

***

Mạnh Nguyễn thật sự ăn nhiều đến mức không thể làm gì nữa.

Cô đi loanh quanh trước cửa nhà để tiêu hóa, cũng không bao lâu nữa phải quay trở về nhà để tập thể dục và pilates.

Đi được một lúc, bụng của Mạnh Nguyễn đột nhiên quặn đau.

Thực sự là ăn quá nhiều sao?

Cô xoa xoa bụng định bước vào trong, kết quả lại nhìn thấy Nhị Hắc đang đi về phía mình với một cái túi màu đỏ.

“Cô Mạnh.” Nhị Hắc vẫy tay: “Good, good, good, buổi tối tốt lành!”

Nơi này, chẳng trách ai cũng quen biết ai.

Xác suất gặp lại nhau quá cao.

Mạnh Nguyễn không khỏi mỉm cười: “Chào buổi tối. Anh vẫn đang làm việc sao, vất vả quá.”

Đa số người trong thị trấn đều quá quen thuộc với nhau, cũng rất chân thành, hiếm khi nói ra những lời khách sáo như vậy.

Nhị Hắc nghe người khác nói mình vất vả thì ngượng ngùng vô cùng.

“Đến đây để làm việc vặt thôi, việc riêng.” Anh ta nhìn xuống những quả trứng gà trong túi, còn có một tờ giấy nhỏ nữa, lớn mật nói: “Cô Mạnh, cô có muốn ăn trứng không? Tôi mua khá nhiều, chia cho cô một ít này.”

Mạnh Nguyễn xua tay: “Cảm ơn ý tốt của anh, trong nhà tôi vẫn còn.”

Nhìn tư thế của Nhị Hắc dường như còn muốn nói chuyện nữa, nhưng chỉ đứng được một lát, bụng của Mạnh Nguyễn lại càng đau hơn.

Quặn thắt lại.

Mạnh Nguyễn uyển chuyển nói rằng mình có việc cần phải về nhà sớm, rồi chào tạm biệt Nhị Hắc…

Thẩm Đoạt bận việc xong thì về nhà, cái túi màu đỏ đã được đặt trên bàn đá.

Anh nhìn đồng hồ, mới hơn 7 giờ rưỡi.

Bây giờ đem qua cũng coi là hợp lý, muộn một chút sợ không ổn.

Thẩm Đoạt cầm túi lên chuẩn bị đi, nhưng đi được hai bước rồi lại dừng lại, ngửi được mùi mồ hôi trên người mình, nghĩ lại vẫn nên tắm rửa một cái rồi mới qua đó.

15 phút sau, Thẩm Đoạt gõ cửa gỗ.

Một hồi lâu cũng không thấy có ai đáp lại.

Muộn như vậy rồi mà vẫn chưa về nhà sao?

Thẩm Đoạt còn đang suy nghĩ thì cánh cửa gỗ chậm rãi mở ra, một khuôn mặt tái nhợt thò ra.

“Là cậu à.” Mạnh Nguyễn cười miễn cưỡng: “Có chuyện gì vậy?”

Thẩm Đoạt nhìn cô.

Không chỉ sắc mặt tái nhợt, mà môi cũng có chút trắng bệch, trên trán còn có một tầng mồ hôi mỏng.

“Không thoải mái sao?” Thẩm Đoạt hỏi.

Hỏi xong anh mới cảm thấy có chút thừa thãi, thậm chí còn hối hận.

Nhưng anh hoàn toàn không nghĩ gì nhiều, lời nói liền bật ra.

Mạnh Nguyễn liếm đôi môi khô khốc của mình và nói: “Không sao đâu, vừa rồi tôi tập thể dục ý mà. Cậu tới tìm tôi có việc gì sao? Cậu nói đi.”

Thẩm Đoạt rũ mắt, ánh mắt chuyển qua cái túi màu đỏ.

Lúc buổi sáng cô nói không có trứng, chắc là không có thời gian để mua nó khi lần đầu tiên đến đây.

Mà anh cũng không làm được gì cả, chỉ là nếu anh không quá mạnh tay, vòi nước sẽ không bị hỏng, cô cũng sẽ không tức giận…

“Cho cậu.” Thẩm Đoạt đưa túi ra.

Mạnh Nguyễn nghi ngờ nhìn nó, đây là túi… Trứng gà?

Hơn nữa, cái túi này hơi quen quen.

“Có người cho tôi.” Thẩm Đoạt quay sang chỗ khác: “Coi như là đáp lễ sữa chua lần trước.”

Mạnh Nguyễn vừa mới mua trứng gà nên tạm thời không cần.

Nhưng đối phương đã có ý tốt, đặc biệt còn là ý tốt của “Vua mặt lạnh không cần”, về tình về lý thì không thể từ chối được.

Cô đón lấy nó, nói “Cảm ơn.”

Thẩm Đoạt gật đầu, chuẩn bị rời đi.

Mạnh Nguyễn vốn định gọi anh lại để mời anh ăn cơm, nhưng một cơn đau đột ngột phát ra từ bụng khiến cô phải cúi xuống ngay lập tức.

Thẩm Đoạt thấy vậy liền vươn tay ra đỡ cô.

Nhưng nhớ lại những gì đã xảy ra vào buổi sáng, cánh tay anh cứng đờ và rụt lại.

“Thật sự không sao chứ?” Thẩm Đoạt cũng khom lưng theo: “Cậu… Sắc mặt cậu, không tốt lắm.”

Mạnh Nguyễn gượng cười, nói: “Thật sự không sao mà. Cảm ơn trứng gà của cậu.”

Thẩm Đoạt không thể nói thêm gì nữa.

***

Nửa đêm, 2 giờ sáng.

Mạnh Nguyễn bị cơn đau bụng đánh thức, váy ngủ ướt đẫm mồ hôi, dính vào người khiến cô rất khó chịu.

Cô không biết gì về các triệu chứng của mình.

Nếu vì ăn uống không đảm bảo vệ sinh thì cô phải bị tiêu chảy mới đúng… Nhưng cô không bị thế, chỉ đau bụng, hơn nữa còn cảm thấy nôn nao.

Nhưng bây giờ, cô còn bị nôn khan.

Đây có phải là biến tướng của bệnh tiêu chảy không vậy?

Mạnh Nguyễn hối hận vì mình đã ăn quá nhiều. Trước đây mỗi lần trốn mẹ ra ngoài ăn vụng, tốt xấu gì cũng có Tô Diệu Ngôn cứ lải nhải ở bên cạnh, cô cũng sẽ có phần hạn chế.

Không phải tại ai hay tại gì cả, tự làm tự chịu thôi.

Nhịn một lát, Mạnh Nguyễn cảm thấy cô không còn sức để phản kháng nữa, cũng không biết phải làm gì cả.

Cố gắng chống đỡ để thay quần áo, cô cầm lấy điện thoại chuẩn bị tới bệnh viện.

Nhưng đi như thế nào?

Mạnh Nguyễn ngã xuống sofa, mở bản đồ trên điện thoại ra tìm vị trí của bệnh viện.

Có một bệnh viện ở Tịch Giang, từ đây đi bộ mất khoảng 20 phút.

Hay là gọi 120?

Không, không có xe nào có thể vào đây.

Chẳng lẽ cô phải gọi xe điện cứu hộ ba bánh vào kéo cô ra ngoài sao?

Hình tượng hoàn hảo mà cô tạo dựng bao năm qua chắc chắn sẽ bị giảm đi rất nhiều.

Nguyên nhân vẫn là do cô ăn quá nhiều.

Mạnh Nguyễn khóc không ra nước mắt, nghĩ tới chuyện hay là tìm tạm phòng khám nào đó, ít nhất có thể gặp được người giúp đỡ.

Cô nắm lấy tay ghế sofa và nghiến răng.

Kết quả là do dùng lực không đều cộng thêm bên trong thiếu năng lượng nên vừa đứng lên đã nhìn thấy vô vàn ánh sao xẹt qua, thân thể bất giác ngã xuống, cuối cùng chao đảo rồi gục thẳng xuống đất.

Thuận tiện làm đổ cái bình hoa trên bàn trà.

Ở cái nơi tĩnh lặng đến mức ban đêm còn nghe thấy tiếng thở hổn hển thì âm thanh này giống như pháo hoa nổ vậy.

Thẩm Đoạt từ trước đến nay đều ngủ không sâu.

Nghe thấy tiếng động lớn, cơn buồn ngủ của anh lập tức biến mất, anh ngồi bật dậy, cảnh giác nhìn xung quanh.

Trong nhà tối om, chỉ có ánh trăng trắng lạnh lẽo xuyên thấu vào trong, chiếu vào đồ đạc, phảng phất hương thơm mê người.

Thẩm Đoạt chậm rãi đứng dậy, cầm gạt tàn thuốc trên bệ cửa sổ bước ra khỏi phòng ngủ.

Ngoài đường im ắng.

Ra ngoài sân, càng tĩnh lặng hơn, chỉ có tiếng gió.

Ngay khi Thẩm Đoạt định buông lỏng cảnh giác thì bên cạnh truyền đến những tiếng leng keng leng keng.

Trái tim Thẩm Đoạt đột nhiên run lên.

Mạnh Nguyễn tới cực điểm rồi.

Lòng bàn tay cô bị những mảnh vỡ của chiếc bình cứa vào, máu lan rộng khiến cô ngoài cảm thấy đau đớn còn thấy sợ hãi nữa.

Cô nguyện ý đi xe điện cứu hộ ba bánh!

Chỉ cần có người có thể cứu cô!

Lau nước mắt, Mạnh Nguyễn chật vật ngồi dậy.

Những mảnh vỡ còn lại trên bàn trà bị động tác của cô làm lung lay rồi rơi xuống đất, phát ra những tiếng xoạch xoạch.

Tình huống này, chỉ có thể gọi cứu hộ.

Ngay cả khi trở thành người nổi tiếng ở Tịch Giang, như vậy còn tốt hơn là chết ở chỗ này.

Mạnh Nguyễn run rẩy định bấm số thì nghe thấy có ai đó gọi tên mình…

Cô ngẩn người, còn tưởng đó là ảo giác.

Nhưng rất rõ ràng ——

“Mạnh Nguyễn!” Thẩm Đoạt gõ cửa: “Mạnh Nguyễn! Nghe được thì trả lời đi! Mạnh Nguyễn!”

Anh biết vào giờ này mà hét lên như vậy không phải là điều anh nên làm.

Nhưng nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?

Nhỡ cô…

“Thẩm Đoạt…”

Một tiếng gọi thảm thiết truyền đến.

Thẩm Đoạt ngẩn người, muốn hét lên đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng lúc này, cho dù là chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không để cô một mình.

Thẩm Đoạt chùng lòng, gằn từng câu từng chữ với cô gái ở bên trong: “Đừng sợ, tôi ở đây.”
Bình Luận (0)
Comment