Khúc Ước Nguyện

Chương 68

Mạnh Nguyễn và Thẩm Đoạt đã tổ chức tiệc đầy tháng cho cặp sinh đôi thai long phượng nhà họ trong khu vườn phía sau nhà.

Tô Diệu Ngôn đưa Đường Đường đến dự tiệc mừng.

Đường Đường chạy theo phía sau em họ Gia Gia, chơi đến quên trời quên đất với những đứa em mới của mình. Mạnh Nguyễn giao chúng cho dì giúp việc trông chừng, sau đó dẫn Tô Diệu Ngôn và Nam Chức ra sân sau để trò chuyện.

Ngôn Trạm thấy vậy liền mang nước tới, dặn đi dặn lại Nam Chức chỉ có thể uống nước ấm, có bất cứ chuyện gì xảy ra đều phải gọi anh ấy.

Nam Chức bực bội vì anh ấy cứ lải nhải lắm điều, cuối cùng cô ấy đã đá đít anh ấy đuổi ra ngoài.

Hội đàn ông thì ngồi uống rượu và trò chuyện ở quầy bar, hội phụ nữ thì trò chuyện và thư giãn ở trong vườn. Hội người lớn thực hiện việc của mình, tạm tránh xa sự ồn ào của các thiên thần nhỏ.

“Cậu cũng phải được gần 6 tháng rồi ý nhỉ?” Mạnh Nguyễn hỏi.

Nam Chức xoa xoa cái bụng tròn trịa của mình, gật đầu nói: “Hy vọng thời gian trôi qua nhanh một chút, để tớ có thể ‘dỡ hàng’ càng sớm càng tốt.”

Tô Diệu Ngôn cười nói: “Việc gì phải gấp như vậy chứ? Cậu bây giờ đang hưởng đãi ngộ của Thái hậu, không tranh thủ mà sai vặt ông xã nhà cậu đi còn làm gì nữa.”

Nói đến đây, Nam Chức lại muốn trở mặt.

Phó Doanh Xuyên đã truyền giáo “Phương pháp dưỡng thai bằng robot” cho Ngôn Trạm. Việc này khiến cái người chết mê chết mệt công nghệ như Ngôn Trạm đã nâng cấp trí thông minh của robot lên một tầm cao mới.

Nó gần như hộ tống cô ấy toàn bộ thời gian.

Nam Chức một ngày cười mấy lần, hít thở mấy lần, Ngôn Trạm đều rõ như lòng bàn tay.

Sau khi đi làm về, “ba già” Ngôn Trạm cứ lải nhải bên tai cô ấy tại sao lại cười nhiều như vậy? Tại sao lại thở dài? Cuộc sống có chỗ nào không vừa ý cô ấy sao?

Tô Diệu Ngôn và Mạnh Nguyễn nghe xong cười đau cả bụng.

“Diệu Diệu, cậu còn cười được sao?” Nam Chức giả bộ tức giận: “Thế là hỏng rồi, cậu không hiểu sao?”

Tô Diệu Ngôn gật đầu như giã tỏi: “Tớ hiểu, tớ hiểu, tớ hiểu rất rõ. Nhưng… Ha ha ha, tớ đã vượt qua rồi.”

Đối với sự “lạnh lùng và tàn khốc” của bạn thân, Nam Chức mở bình giữ nhiệt mà vị kia nhà cô ấy mất công mang tới, nhấp một ngụm nước ấm rồi cười nói: “Cậu không định sinh đứa thứ hai à? Đến lúc đó, tớ sẽ giới thiệu phiên bản nâng cấp của robot cho anh Doanh Xuyên.”

“…”

Mẹ nó, có cần phải tàn nhẫn như vậy không?

Ba người lại cười ha ha. Buồn cười một hồi, các cô lại cảm thấy đề tài này có hơi ác liệt, mà cũng có chút…

“Cậu và anh trai tớ định sinh thêm đứa thứ hai à?” Đôi mắt nai nhỏ của Mạnh Nguyễn sáng ngời: “Quá được! Nếu không trong nhà chỉ có mình tớ sinh nhiều thì thật kỳ quái.”

“…”

Sao có thể nói chuyện sinh con thứ hai dễ dàng như vậy chứ? Nghiêm túc sao?

Nam Chức cũng đồng tình: “Sinh đi, sinh đi. Gen tốt như vậy, tại sao không sinh chứ?”

“…”

Có phải mua bắp cải trắng đâu? Nói sinh là sinh được.

Tô Diệu Ngôn cầm cốc nước trái cây lên uống hai ngụm, vốn định nói cô không có ý định như vậy. Nhưng khi lời nói đến đầu môi, cô lại nghĩ tại sao mình không có ý định đó? Ngay từ đầu cô cũng muốn sinh hai đứa mà.

“Chuyện này, tớ cũng thấy khá bất ngờ.” Mạnh Nguyễn quay đầu nhìn ông chồng Thẩm Đoạt của mình, trầm giọng nói: “Đầu gỗ ngốc rất muốn có con gái, nhưng lại không muốn tớ sinh con lần hai. Lần này sinh thai đôi, tớ phải tốn rất nhiều công sức mới mang thai được. Anh tớ bây giờ đã có con gái như ý muốn rồi, làm sao có thể để cậu chịu đựng chứ?”

Nam Chức gật đầu. Ngôn Trạm cũng nói, chỉ sinh lần này thôi, không muốn cô ấy lại chịu đựng lần nữa.

Tô Diệu Ngôn nói: “Như vậy không được, tớ còn muốn có đứa thứ hai nữa.”

***

Đường Đường chơi mệt nên đã ngủ say trên xe.

Lúc xuống xe, Phó Doanh Xuyên cởi áo vest ra, quấn quanh người con gái rồi ôm con bé bước nhanh còn trong nhà.

Dì giúp việc bế Đường Đường vào trong phòng ngủ. Tô Diệu Ngôn và Phó Doanh Xuyên trở về phòng sau khi nhìn thấy con gái chìm vào giấc ngủ ngon lành.

“Em đi chuẩn bị nước tắm.” Cô nói: “Sáng mai anh còn phải họp, nên nghỉ ngơi sớm một chút.”

Phó Doanh Xuyên nhìn cô chằm chằm rồi kéo cà vạt ra.

Tuổi tác của lão già này đúng là tỷ lệ thuận với sự quyến rũ của anh, chỉ một hành động đơn giản như vậy cũng khiến Tô Diệu Ngôn nhớ đến một đoạn trong 《Cô vợ nhỏ xinh đẹp của bá đạo tổng tài》——

Nam chính kéo cà vạt ra, bá đạo nói: Em là người phụ nữ của anh.

Sau đó sẽ cho cô ấy thấy giang sơn mà anh ấy đã đánh hạ vì cô ấy, trang viên Mansfield!

Ơ nhưng mà, cô không phải cô vợ nhỏ thì là gì?

Cô đột nhiên có chút ngượng ngùng, sờ sờ hai má nóng rực, vừa định trốn vào phòng tắm thì bị người nào đó ôm chặt lấy, giam lại trong lòng.

“Không chờ được nữa sao?” Phó Doanh Xuyên thì thầm vào tai cô: “Bế em vào.”

“…”

Đây là hướng đi gì vậy? Trong tiểu thuyết đâu có viết như thế này đâu!

Tô Diệu Ngôn bị ăn sạch trong phòng tắm.

Hai người ngâm mình trong bồn tắm. Cô tựa lưng vào anh, không khỏi thở dài vì tiểu thuyết quả thật gạt người.

“Ngày mai anh còn có cuộc họp đấy, anh không nhớ sao?” Cô không khỏi than thở: “Bây giờ là mấy giờ rồi chứ? Anh không mệt à.”

Phó Doanh Xuyên thản nhiên vén vài lọn tóc ẩm ướt trên vai cô, hỏi lại: “Mới chỉ vài lần mà em đã mệt rồi sao?”

“…”

Anh hai, hỏi một đằng trả lời một nẻo vậy à?

Tô Diệu Ngôn hoàn toàn phục.

Cô nhân cơ hội nằm ngoan ngoãn ở đó, nũng nịu nói: “Em đã hứa với Đường Đường là sáng mai sẽ dẫn con bé đến trung tâm thương mại mua váy rồi. Anh định để em thất hứa với con à?”

Phó Doanh Xuyên nhướng mày: Dùng con gái để làm lá chắn sao?

Vô hiệu!

“Đường Đường hiểu chuyện như vậy, buổi chiều có thể đi sau cũng được.” Anh nói: “Hơn nữa, sáng mai trên kênh thiếu nhi sẽ phát sóng bộ phim hoạt hình mà con bé thích.”

“…”

Vì “miếng thịt béo bở” này mà anh còn nghiên cứu cả lịch phát sóng của đài truyền hình sao? Hoàn toàn phục.

Hai người nhàn nhã ngâm mình trong bồn tắm. Đối với sự yên tĩnh trước cơn bão như thế này, Tô Diệu Ngôn cảm thấy mình như đang dùng dao cùn để thái thịt, chỉ có thể thấy chết mà không dám chạy.

Tuy nhiên, gió vẫn có thể thổi đúng hướng ——

“Hôm nay Nam Chức đã phàn nàn với em về việc anh truyền giáo người máy cho Ngôn Trạm.” Cô nói: “Anh cũng thật là. Biện pháp thất đức như vậy, anh làm hại mình em là được, còn gây họa cho người khác làm gì. Anh không sợ bị chửi à!”

Phó Doanh Xuyên thờ ơ nói: “Anh làm vậy để cảm ơn Ngôn Trạm đã giao cho Minh Huy mảnh đất ở phía Nam thành phố.”

“…”

Mấy tên đàn ông lắm tiền này!

Được rồi, cô cũng không quan tâm đến bọn họ có bao nhiêu tiền.

Cô hơi ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn chiếc cằm kiên nghị của anh, trong lòng có chút ngứa ngáy, nói: “Nam Chức nói cô ấy sẽ tặng em một người máy khi em mang thai đứa thứ hai. Em nói trước cho anh biết, đến lúc đó không được để người máy quản em nữa đó.”

Ánh mắt của Phó Doanh Xuyên chợt lóe lên. Anh ngẩng mặt nhìn cô, nhất thời không nói gì.

Tô Diệu Ngôn có chút hồi hộp, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên, tiếp tục nói: “Anh làm sao vậy? Đừng nói với em anh lại muốn làm như thế tiếp nhé. Em không cần đâu, nếu anh có thời gian thì ở nhà với em nhiều là được rồi. Sau khi sinh Đường Đường, em đã có kinh nghiệm hơn.”

Trong phòng tắm, không khí mờ ảo bởi hơi nước.

Da thịt hai người áp sát nhau, sự thân mật này đối với bọn họ mà nói quá bình thường. Mặc dù kết hôn đã lâu, nhưng bọn họ vẫn như lúc mới yêu, thậm chí còn hơn vậy.

Tô Diệu Ngôn vẫn thường xuyên nghĩ rằng, có lẽ kiếp trước cô đã làm một việc lớn lao nào đó mới có thể tìm được một người chồng như vậy.

Anh yêu cô, tôn trọng cô, bảo vệ cô, ủng hộ cô, cho cô tất cả mọi thứ.

Nhưng lúc này, người đàn ông vô cùng im lặng.

“Sao… Anh sao vậy?” Tô Diệu Ngôn không giấu được lời muốn nói: “Chẳng lẽ anh không muốn có thêm một đứa con nữa sao?”

Phó Doanh Xuyên nhíu mày: “Em rất muốn sao?”

Cô gật đầu không chút do dự.

Phó Doanh Xuyên lại im lặng.

Đêm nay, chủ đề về “đứa con thứ hai” cứ như vậy mà dừng lại.

Phó Doanh Xuyên bế Tô Diệu Ngôn về phòng, nhưng anh không có ý định chiến đấu nữa, mà thay vào đó anh quay lại phòng làm việc với lý do giải quyết công việc.

“…”

Người này thật sự chỉ cần con gái là đủ.

***

Nháy mắt, cuối năm lại chuẩn bị đến.

Tô Diệu Ngôn đã nhận lời phỏng vấn độc quyền cho một tạp chí dành cho phụ nữ, nội dung đơn giản nói về cuộc sống hiện tại của cô.

Phóng viên thấy được cô rất hạnh phúc, người đó đã hỏi cô có kế hoạch sinh con thứ hai không? Cô nói có, mà cô còn nhấn mạnh chắc chắn sẽ có.

Ngay khi tạp chí được xuất bản, cô đã đưa nó cho Phó Doanh Xuyên xem.

Phó Doanh Xuyên đọc tạp chí rất chân thành, thỉnh thoảng còn bình luận vài câu, nhưng lại tự động bỏ qua vấn đề “sinh con thứ hai”.

Chó già này, xem xét cái gì mà xem xét?!

Là bà đây sinh con, có phải anh sinh đâu!

Tô Diệu Ngôn không thèm để ý đến anh nữa, cô hẹn Mạnh Nguyễn đi mua sắm đồ Tết, còn anh thích làm gì thì làm.

Nhưng chỉ ba ngày trước đêm giao thừa, tập đoàn Minh Huy đã gây xôn xao dư luận —— Một công nhân xây dựng tòa nhà mới ở thành phố D không may rơi xuống đất và qua đời.

Thẳng thắn mà nói, mặc dù chuyện này vô cùng đáng tiếc, nhưng thực sự không thể tránh được 100% rủi ro khi làm việc trên cao. Ngay cả người đang đi bộ trên đường một cách bình thường còn không biết mình sẽ bị giết bởi một cái bình hoa bất ngờ rơi xuống.

Tuy nhiên, khi dính đến nguồn vốn khổng lồ, mọi người luôn phớt lờ sự thật, sẵn sàng đứng trên đỉnh cao của phương diện đạo đức để chỉ trích người khác.

Chỉ trong một tiếng, sự kiện này đã đứng đầu trên hotsearch.

Nhiều cư dân mạng nói rằng, năm hết tết đến rồi, tại sao lại không cho công nhân về quê? Còn có người nghi ngờ rằng công trường không thực hiện theo đúng quy tắc? Cũng có người nói rằng không cần biết chuyện gì xảy ra, tập đoàn Minh Huy nhiều tiền như vậy, rồi mọi chuyện cũng sẽ như chưa từng xảy ra thôi…

Những sự suy đoán trái chiều đó ảnh hưởng rất lớn đến hình ảnh tập đoàn, không thể coi thường được.

Phó Doanh Xuyên lập tức tạm dừng mọi việc tại trụ sở chính, trực tiếp lên đường đến thành phố D để tìm hiểu tình hình.

Tô Diệu Ngôn thuần thục giúp anh thu dọn hành lý. Khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô không dám hỏi gì thêm, chỉ nói ——

“Anh đừng lo, sẽ giải quyết được thôi.”

Phó Doanh Xuyên ôm cô, hôn lên trán cô, vừa định nói gì đó thì bé con chạy tới, giang cánh tay nhỏ bé ra, nói: “Ba, ôm ~ Ôm con nữa ~”

Tô Diệu Ngôn muốn ôm lấy con gái, nhưng Phó Doanh Xuyên đã cúi xuống trước, một tay ôm lấy con bé.

“Đường Đường ngoan ở nhà với mẹ nhé.” Anh khẽ cười: “Ba phải ra ngoài một lát, lúc về sẽ mua quà cho con.”

Một gia đình ba người đi đến trước cổng biệt thự.

Đường Đường ôm chặt Phó Doanh Xuyên không buông. Bé con còn chưa giỏi nói chuyện, nhưng cô bé hiểu tất cả mọi chuyện. Cô bé chỉ vào xe, nũng nịu nói: “Đi, đi! Cùng nhau ra ngoài ~”

Tô Diệu Ngôn thấy vậy liền đi tới bế con gái, dỗ dành: “Ba con còn phải xử lý công việc, lần sau chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài chơi nhé.”

Nói xong, cô nhìn Phó Doanh Xuyên, mỉm cười: “Anh đừng lo. Đường Đường và em sẽ chờ anh trở về.”

Phó Doanh Xuyên lại cúi người hôn vợ và con gái, sau đó lên xe rời đi.

***

Mọi chuyện diễn ra như thế nào, Tô Diệu Ngôn chỉ có thể biết được qua tin tức.

Phó Nham đã đặc biệt gọi tới bảo cô đừng lo lắng: “Doanh Xuyên nhất định sẽ xử lý ổn thỏa. Đường Đường thế nào rồi? Ba sẽ cử thêm vài người nữa tới giúp con.”

“Không sao đâu ba.” Tô Diệu Ngôn khẽ thở ra một hơi: “Con ở bên này vẫn ổn ạ. Mẹ với em trai con cũng sắp qua đây. Ba ở London vẫn ổn chứ ạ? Vốn dĩ bọn con muốn bay qua London ăn tết với ba vào ngày đầu tiên của năm mới, bây giờ xem ra…”

Phó Nham nói: “Gia đình chúng ta được ở bên nhau thì ngày nào cũng là tết, con không cần phải để ý đến khoảng thời gian buồn rầu này đâu. Nếu con có bất cứ vấn đề gì thì cứ gọi điện cho ba, đừng tự giải quyết một mình.”

“Con cảm ơn ba.”

Cúp điện thoại, Tô Diệu Ngôn bấm vào app tin tức, tiếp tục đọc những tin tức về tập đoàn Minh Huy.

Không lâu sau đó, Tô Dục Văn và Lệ Hạo tới.

Bây giờ Tô Dục Văn đã dần rút lui khỏi chiến tuyến, nếu không phải là bệnh khó chữa thì bà hầu như đều không ra mặt mà dành nhiều thời gian hơn để học tập nghiên cứu; Mà Lệ Hạo cũng đã thành công đặt chân vào trường đại học mà cậu yêu thích, càng ngày càng trưởng thành và chín chắn hơn.

“Bà ngoại ~ Cậu ~”

Đường Đường vui vẻ chạy ra ngoài đón hai người. Lệ Hạo đỡ lấy cô bé rồi bế cô bé lên xoay vòng vòng, cô bé cười híp mắt.

“Con đưa Đường Đường đến nhà búp bê chơi một lúc.” Lệ Hạo nói.

Khi hai người rời đi, phòng khách đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Tô Diệu Ngôn giúp bà xách va li nhỏ vào, nói: “Để mẹ vất vả đi một chuyến rồi. Khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một chút.”

“Mẹ đến đây để gặp cháu ngoại thì có ngại gì đâu.” Tô Dục Văn cười nói: “Doanh Xuyên đã gọi điện cho mẹ rồi, thằng bé bảo mẹ ở lại với con lâu một chút. Con cũng đừng suy nghĩ lung tung, có biết chưa.”

Tô Diệu Ngôn gật đầu.

Buổi trưa, Lệ Hạo lại chủ động xin đi dỗ cháu gái bảo bối ngủ.

Tô Diệu Ngôn đưa Tô Dục Văn ra ngoài vườn để thư giãn, dì giúp việc ân cần mang bánh ngọt và trái cây tới.

Thời tiết này khá lạnh nếu ở ngoài trời.

Nhưng Phó Doanh Xuyên biết Tô Diệu Ngôn thích hoa cỏ nên đã cho xây dựng một đài phun nước nóng trong vườn, sử dụng công nghệ tiên tiến với chu kỳ 24 giờ.

“Thật ấm áp.” Tô Dục Văn nói: “Hương hoa tràn ngập khắp nơi. Doanh Xuyên đúng là chu đáo.”

Tô Diệu Ngôn mỉm cười, mời mẹ ăn bánh ngọt, cảm thán: “Anh ấy thực sự rất chiều chuộng con. Mà con… Con rất nhớ anh ấy.”

Tô Dục Văn vỗ vỗ tay cô, bà có thể hiểu được tâm trạng của cô, nói: “Năng lực của Doanh Xuyên là thứ ai cũng có thể thấy được. Con giúp thằng bé xử lý việc nhà chính là trợ giúp rồi. À mà hôm nọ con nói với mẹ muốn đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe sao?”

“Vâng.” Cô cười rạng rỡ: “Con muốn sinh thêm em gái hoặc em trai cho Đường Đường.”

Tô Dục Văn ủng hộ cả hai tay.

Chỉ là nghe những gì cô đã nói qua điện thoại ngày hôm đó, có vẻ như Phó Doanh Xuyên vẫn chưa biết.

“Có phải Doanh Xuyên… Không đồng ý đúng không?” Bà có thể nhận ra được.

Nhắc đến vấn đề này, Tô Diệu Ngôn thật sự rất muốn hỏi ý kiến của Tô Dục Văn.

Lúc đó, khi Tô Dục Văn nói muốn sinh đứa thứ hai, Lệ Thịnh cũng do dự.

Hai người đều là công chức nhà nước bình thường, tuy rằng áp lực cuộc sống không quá nặng nề, nhưng bác sĩ rất bận rộn, mà cảnh sát lại càng nhiều việc hơn, Tô Dục Văn đã rất mệt mỏi khi chăm sóc một đứa, huống chi giờ còn thêm một đứa nữa.

“Cũng không đúng lắm.” Tô Diệu Ngôn khó hiểu: “Bọn con có thể chăm sóc được mà.”

Tô Dục Văn mỉm cười: “Thằng bé chỉ sợ con vất vả thôi. Còn nữa, không phải trước đây Doanh Xuyên có chị gái sao? Đoạn hồi ức đó không đẹp, có thể vì thế mà thằng bé không muốn Đường Đường có thêm em trai?”

“…”

Vậy sao? Vậy cũng rất khó nói.

Lòng dạ của lão già này đúng là mò kim đáy biển.

Buổi tối, mọi người quây quần bên mâm cơm.

Đường Đường vô cùng bận rộn, một lúc lại muốn cậu cho ăn, một lúc lại muốn bà cho ăn, cuối cùng muốn mẹ bế, cậu cho ăn.

Đang được cho ăn, đôi mắt to tròn của cô bé lóe lên, nhìn xung quanh tìm kiếm cái gì đó, rồi quay đầu nhìn mẹ mình, hỏi: “Ba đâu? Muốn ~ Ba ~” Cô bé nói, còn có chút buồn tủi, khịt mũi thút thít mấy tiếng.

Tô Dục Văn muốn giúp đỡ nhưng Tô Diệu Ngôn lại lắc đầu, bế con gái tới phòng tắm nắng.

“Bảo bối nhớ ba đúng không?”

Bé con gật đầu như gà mổ thóc.

Tô Diệu Ngôn chạm vào mặt cô bé, nói: “Ba con ra ngoài làm việc rồi?”

“Công công làm việc?”

“…”

Cô bị con gái chọc cười, ôm con gái ngồi xuống ghế xích đu, vỗ về cơ thể nhỏ bé của con gái, nói với cô bé: “Làm việc chính là làm những chuyện ý nghĩa. Bởi vì ba không chỉ muốn chiều chuộng Đường Đường của chúng ta mà còn muốn mang đến cuộc sống tốt nhất cho mẹ con mình. Ba con rất vất vả, rất vất vả.”

Đường Đường có cái hiểu có cái không, nhưng cô bé biết “vất vả” không phải là từ vui vẻ.

“Ba về.” Cô bé nói: “Ôm ~ Ôm ~”

Bé con làm động tác vuốt ve chú gấu, đây là cách thể hiện tình yêu của bé con.

Tô Diệu Ngôn rất vui, cô hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, dịu dàng nói: “Một lát nữa chúng ta sẽ gọi video cho ba con nhé, bé ngoan của mẹ.”

Tuy nhiên, Đường Đường không thể gọi video với ba như mong đợi.

Tin tức được tung ra nói rằng gia đình người quá cố đã mang biểu ngữ và ảnh của người quá cố tới gây rối ở chi nhánh của Minh Huy, nói rằng đây là một vụ tai nạn, yêu cầu tập đoàn Minh Huy phải chịu trách nhiệm.

Bọn họ đã làm loạn, phóng viên tới phỏng vấn thì gào khóc, nói rằng mình đáng thương đến mức nào, nhưng lại giữ im lặng không đề cập tới chân tướng của “vụ tai nạn”.

Ngay khi tin tức này được truyền ra, do định luật bảo vệ kẻ yếu, tập đoàn Minh Huy lập tức bị lên án trên mạng, yêu cầu bọn họ phải tỏ thái độ giải quyết sự việc, hoàn toàn phớt lờ tuyên bố rằng sự việc đang được điều tra trước đó của Minh Huy.

“Chị, chị tạm thời đừng lo.” Lệ Hạo an ủi: “Việc điều tra cần có thời gian, cứ để anh rể từ từ giải quyết.”

Tô Diệu Ngôn siết chặt điện thoại.

Nhìn những chữ to trên băng rôn trong video như “Nợ máu phải trả bằng máu”, “Mạng người quan trọng”, “Doanh nghiệp vô lương tâm”… Cô thực sự không thể bình tĩnh được.

Sau khi suy nghĩ trong ba giây, cô đã đưa ra quyết định.

***

Máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố D lúc 4 giờ rưỡi sáng.

Phan Tiểu Bảo hộ tống cô suốt cả quãng đường, gọi xe đi thẳng đến khách sạn Bốn Mùa. Tô Diệu Ngôn ngồi ở ghế sau, vẻ mặt thẫn thờ.

Những đêm trắng của mùa đông đến muộn nhưng lại đi sớm.

Tô Diệu Ngôn nhìn con đường không người bên ngoài cửa sổ, ánh đèn đường lướt qua cửa kính, giống như một người canh gác, chiếu sáng sự ngột ngạt trong xe.

Phòng 2401.

Tô Diệu Ngôn lấy thẻ chìa khóa đã nhờ Thiệu Nam để sẵn ở quầy lễ tân, nhẹ nhàng quét qua.

Tít tít ——

Cánh cửa được mở ra, căn phòng sáng sủa.

Cô còn chưa đi vào phòng thì đã nghe thấy âm thanh giống như tiếng lật tài liệu.

Chẳng lẽ anh còn chưa nghỉ ngơi sao?

Tô Diệu Ngôn kéo va li vào phòng.

Phó Doanh Xuyên đang đắm chìm trong đống tài liệu thanh tra khổng lồ, muốn nhanh chóng tìm ra cách lý giải ổn thỏa và giải pháp đáng tin cậy nhất từ chúng để đảm bảo sẽ có một tuyên bố có thẩm quyền vào ngày mai.

Anh rất chăm chú, hoàn toàn không để ý đến người đang đứng bên ngoài.

Chỉ đến khi điện thoại trên bàn rung lên, người đứng đầu chi nhánh báo các các kiểm tra an toàn, anh mới nhìn thấy Tô Diệu Ngôn.

Chính khoảnh khắc đó, anh đã nghĩ rằng mình bị hoa mắt.

Giây tiếp theo, anh cúp điện thoại, giang hai cánh tay ra.

Tô Diệu Ngôn vứt vali sang một góc rồi chạy tới.

“Sao em lại tới đây?” Phó Doanh Xuyên thở nhẹ: “Cả đêm không ngủ sao?”

Tô Diệu Ngôn làm gì còn thời gian để quan tâm đến những chuyện này nữa?

Cô ôm chặt người đàn ông, nhỏ giọng nói: “Em sẽ không quấy rầy anh, anh cứ yên tâm làm việc đi. Em chỉ muốn ở bên cạnh anh, cho dù không làm được gì, em cũng sẽ ở bên cạnh anh.”

Phó Doanh Xuyên cúi đầu hôn lên mái tóc cô, thở phào nhẹ nhõm.

***

Trời vừa sáng, Phó Doanh Xuyên đã tới chi nhánh để họp.

Tô Diệu Ngôn ở lại khách sạn chờ đợi. Không lâu sau, Lệ Hạo gửi lời mời gọi video tới.

Đường Đường ngủ dậy không thấy mẹ đâu, khóc lóc đi tìm mẹ.

Tô Diệu Ngôn thấy vậy không khỏi đau lòng. Trước đây khi cô đi đóng phim, trong suốt một tuần, gần như ngày nào Đường Đường tình dậy cũng khóc lóc. Nhưng khi đó có Phó Doanh Xuyên ở bên con bé, cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Bây giờ, vừa không có mẹ lại vừa không có ba, cô nhóc rất sợ hãi.

“Con ngoan, mẹ tới đón ba về nhà.” Cô nói: “Không phải con nhớ ba sao? Vì vậy mẹ tới đón ba về nè. Ba mẹ sẽ về sớm thôi, con ngoan ngoãn nghe lời bà và cậu nhé.”

Dỗ dành một hồi, Lệ Hạo bế cô bé đi chơi, coi như đánh lạc hướng sự chú ý của cô bé.

Tô Diệu Ngôn liên tục theo dõi tin tức mọi lúc.

Buổi tối, Phó Doanh Xuyên và Thiệu Nam mệt mỏi trở về.

Tô Diệu Ngôn nóng lòng nhìn Thiệu Nam, Thiệu Nam gật đầu: Sự việc đã được giải quyết thành công.

Phù ——

Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.

“Em đã dùng bếp trong phòng để làm mấy món thường ngày.” Cô cười nói: “Nào, hai người tới ăn một chút đi.”

Trợ lý Thiệu đã có kinh nghiệm, đương nhiên sẽ kiên quyết từ chối một cách lịch sự. Hơn nữa, anh ta không muốn bị hai người này đầu độc, càng không muốn bị hói đầu, khô héo trái tim.

Tô Diệu Ngôn vào bếp hâm nóng lại thức ăn.

Đang bật bếp, eo của cô bị một lực mạnh khóa chặt lại.

Phó Doanh Xuyên cắn vào cổ cô, hung hăng mút lấy hương thơm ngọt ngào của cô. Lúc này, anh mới thấy an tâm.

“Anh vất vả rồi.” Cô vỗ vỗ vào tay anh: “Anh…”

Anh chợt cắt ngang lời cô: “Nạn nhân có một đứa con gái lớn bằng Đường Đường.”

Tô Diệu Ngôn không khỏi rùng mình.

Có một số việc rõ ràng không có gì, nhưng một khi đã làm ba mẹ, bọn họ sẽ trở nên vô cùng nhạy cảm và mong manh.

“Anh đã tăng gấp đôi số tiền bồi thường trước đó.” Anh nói: “Người thân của công nhân đã náo loạn, yêu cầu bồi thường. Vợ của người đó luôn khóc lóc, nói rằng cô ấy không cần tiền, chỉ muốn chồng quay trở về.”

“Doanh Xuyên.”

“Đứa bé trong bụng cô ấy, được 7 tháng tuổi.”

“…”

Đêm nay, Tô Diệu Ngôn cảm nhận được sự bất an mãnh liệt của Phó Doanh Xuyên.

Cô đắm chìm vào anh, yêu thương anh.

Hai người đã dung hòa với nhau bằng cách yêu thương, chia sẻ nỗi lo lắng trong lòng, vứt bỏ những cảm xúc tồi tệ, cuối cùng là ngủ thật say…

Kết thúc công việc ở thành phố D, Tô Diệu Ngôn và Phó Doanh Xuyên lên đường trở về thành phố B.

Tô Dục Văn nghe tin trưa nay bọn họ sẽ về đến nơi liền nói cho Đường Đường biết, con bé rất vui, cách một lúc lại chạy ra ngoài cổng chờ ba mẹ về.

Cuối cùng hai người đã về đến nhà.

Đường Đường lao nhanh vào lòng mẹ, ríu rít không ngừng như chú chim nhỏ.

Phó Doanh Xuyên yêu chiều xoa đầu con gái rồi quay sang nói: “Mẹ, mẹ vất vả rồi. Cả Tiểu Hạo nữa.”

Lệ Hạo xua tay: “Có thể được ở cùng thiên thần nhỏ Đường Đường nhà chúng ta thì có là gì…”

“Mẹ! Ba! Em trai con đâu?”

Giọng nói lanh lảnh của Đường Đường ở trong nhà vọng ra, cô bé vươn bàn tay nhỏ của mình, bộ dạng giống hệt mọi lần cô bé đòi quà từ Phó Doanh Xuyên.

Cả Tô Diệu Ngôn và Phó Doanh Xuyên đều sửng sốt khi nghe những lời đó. Tô Diệu Ngôn cười nói: “Bảo bối, con đang nói cái gì vậy?”

“Em trai! Em trai ~” Cô bé lắc lư cơ thể, bàn tay nhỏ không ngừng hướng về phía Phó Doanh Xuyên: “Em trai!”

“…”

Lệ Hạo lúng túng gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Cái này, không phải do Đường Đường đi tìm hai người sao? Em đành phải lấy lý do này. Chị, anh rể, thật tốt nếu hai người sinh thêm cho Đường Đường một đứa em trai hoặc một đứa em gái nữa. Nếu không con bé sẽ rất cô đơn.”

Hai chữ “cô đơn” chạm tới trái tim Tô Diệu Ngôn. Khi nhớ tới hình ảnh cô đơn của con gái trong video, cô thực sự rất lo.

Cô nhìn Phó Doanh Xuyên, sắc mặt của lão già này vẫn vô cảm như vậy, nhìn như emoji bất lực. Xem ra, việc sinh con thứ hai rất khó khăn đây. (Yuu: emoji -_- nè)

Tô Diệu Ngôn sẽ từ từ chuẩn bị kế hoạch sinh con. Dù sao cô cũng phải đi khám sức khỏe trước đã.

Nhưng ai có thể ngờ được lúc chiến đấu vào ban đêm, lão chó già này đột nhiên ném bao cao su đi!

“Anh làm gì vậy? Sao đột nhiên lại?”

Phó Doanh Xuyên ôm eo cô bằng một tay, đôi mắt màu hổ phách của anh nhìn cô chằm chằm. Sức sát thương của đôi mắt này quá lớn, chẳng trách lại được gọi là mắt sói.

Tô Diệu Ngôn cảm thấy mình chính là con mồi dưới móng vuốt của anh, không có khả năng sống sót.

Người đàn ông cúi đầu hôn lên trán và mắt cô, sau đó hơi di chuyển đến nốt ruồi lệ. Bình thường đôi môi mềm mại của anh hơi lạnh, nhưng giờ phút này, nó lại nóng rực như muốn thiêu đốt da thịt cô.

“Anh sao vậy?” Cô vươn tay lau mồ hôi rịn ra trên thái dương anh.

Phó Doanh Xuyên đụng trán cô một cái, khàn giọng nói: “Em không muốn sao?”

“…”

Ai muốn chứ! Muốn cái em gái anh!

Rõ ràng là anh chơi chưa xong, còn cô đang cố gắng hợp tác!

Tô Diệu Ngôn tức điên, giơ tay định đẩy lão chó già chết tiệt này ra. Nhưng anh lại dùng sức một chút, cô lập tức mất đi sự kiêu ngạo, trong cổ họng không thể kiềm chế được mà bật ra một tiếng ưm.

Phó Doanh Xuyên khẽ cười.

“Anh bắt nạt em.” Cô yếu ớt lên án: “Tránh ra, em…”

Phó Doanh Xuyên ôm cô rồi xoay người lại, để cô ngồi trên người anh, ánh mắt như thiêu đốt vẫn luôn nhìn cô chằm chằm.

“Không bắt nạt em thì khi nào Đường Đường mới có em trai chứ?” Anh kéo cô dựa vào lòng mình: “‘Món quà’ của Đường Đường phụ thuộc vào biểu hiện của em đêm nay đó.”

“…”

Lão già đồng ý sinh đứa thứ hai!

Tô Diệu Ngôn vui mừng khôn xiết, định khen ngợi ông xã thật sáng suốt, nào ngờ lại nghe thấy ——

“Em còn chần chờ gì nữa?” Anh vỗ mông cô, trong mắt hiện lên tia lửa: “Động đi.”

“…”

Sáng suốt cái rắm! Cái đồ Cáo Già trục lợi.

***

Tô Diệu Ngôn cố gắng “tạo ra” một đứa bé.

Vốn dĩ hai vợ chồng định thuận theo tự nhiên mà sinh đứa thứ hai, dù sao thì tên chó già nào đó đêm nào cũng rất happy hưởng thụ quá trình thụ thai, mà trong quá trình đó, anh còn đưa ra đủ thứ yêu cầu vô cùng trơ trẽn.

Nhưng Đường Đường đối với chuyện này không phải hứng thú nhất thời, thỉnh thoảng cô bé lại nhắc: Em trai ~

Trước sự thúc giục của con gái, hai người có chút gấp gáp.

Bởi vì ba tháng đã trôi qua mà bụng Tô Diệu Ngôn không hề có chút động tĩnh.

Cô và Phó Doanh Xuyên đã đi khám sức khỏe, báo cáo cho thấy bọn họ rất khỏe mạnh, hoàn toàn có thể mang thai một cách bình thường.

Vậy tại sao đứa bé lại không đến?

Chẳng lẽ bởi vì Đường Đường đến rất dễ dàng cho nên đứa con thứ hai muốn thử nghiệm hai người sao?

Dần dần, hai người nhất trí cho rằng có thể là duyên chưa tới, tiếp tục tạo ra có lẽ…

Trong khoảng thời gian này, Tô Diệu Ngôn nhận đóng vai khách mời trong bộ phim mới của Tạ Hoài Thâm.

Phó Doanh Xuyên bởi vì chuyện này mà buổi đêm mặc cả rất nhiều. Nhưng vì sự nghiệp diễn xuất vĩ đại của mình, cô sẵn sàng chịu đựng, sẵn sàng bị ức hiếp.

Có rất nhiều diễn viên trong đoàn phim 《Tuế Hoa như ca》 năm đó, Tô Diệu Ngôn rất vui khi gặp lại bọn họ, mọi người đều rất hòa thuận.

“Một lát nữa, camera sẽ cắt ở đường trước, sau đó sẽ chuyển tới cô một chút.” Trần Thiên vừa nói vừa ra hiệu: “Cô chỉ cần… Diệu Ngôn, có thấy khó chịu sao? Sắc mặt không được tốt lắm.”

Vừa rồi Tô Diệu Ngôn ăn một chút cháo đậu đỏ, bụng dạ đã thấy có chút khó chịu.

Cô vốn không để ý lắm, nhưng bây giờ cô đặc biệt thấy khó chịu.

Hơn nữa, cảm giác khó chịu đã chuyển tới đầu cô. Cô cảm thấy choáng váng, nhìn mọi thứ đều…

“Này này này! Tiểu Bảo! Cậu mau tới đây!”

Tô Diệu Ngôn mơ hồ nghe thấy tiếng huyên náo xung quanh mình, hình ảnh cuối cùng dừng lại trong mắt cô chính là biểu cảm lo lắng của Phan Tiểu Bảo và Tạ Hoài Thâm.

Lúc tỉnh lại, Tô Diệu Ngôn có thể ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt trong không khí.

Ăn cháo đậu đỏ xong phải tới bệnh viện?

Đây là cháo đậu đỏ nguy hiểm đến tính mạng sao!

Cô mở mắt ra, còn chưa kịp quen với khung cảnh trước mặt thì một cục thịt nhỏ đã lao về phía cô. Khi chỉ còn cách cô vài mét lại đột nhiên dừng lại.

Phó Doanh Xuyên giữ chặt Đường Đường.

Đường Đường chỉ vào bụng Tô Diệu Ngôn, hào hứng nói: “Em trai! Mẹ, em trai ~ Em trai!”

Tô Diệu Ngôn sững sờ một lúc, lập tức nhìn Phó Doanh Xuyên: “Em có rồi sao?”

Khóe miệng Phó Doanh Xuyên khẽ nhếch lên, ánh mắt tràn đầy niềm vui và sự yêu thương không thể che giấu được, trả lời: “Năm tuần.”

***

Tô Diệu Ngôn một lần nữa dấn thân vào con đường dưỡng thai.

Nhờ có Đường Đường, cuối cùng cô không cần dùng đến robot giám sát nữa.

Cô có con gái đồng hành cùng trong những ngày dưỡng thai. Cuộc sống của cô rất đơn giản nhưng không hề đơn điệu. Hơn nữa, lão già nào đó dù bận đi làm nhưng vẫn ở bên cô nhiều nhất có thể.

Chỉ là có một việc khiến hai người cãi nhau.

Đạo diễn Vương của chương trình tạp kỹ mà Tô Diệu Ngôn tham gia hai, ba lần trước đây đã tới thăm, hy vọng Phó Doanh Xuyên có thể đưa Tô Diệu Ngôn đang mang thai tới tham gia một chương trình tạp kỹ —— 《Điều ngọt ngào của chúng ta》.

Khi Phó Doanh Xuyên nghe được chuyện này, khuôn mặt anh lập tức tối đen như cái đít nồi.

Để vợ anh đang mang thai vẫn phải vất vả làm việc sao? Đừng có mơ!

Đạo diễn Vương bị đuổi ra ngoài.

Nhưng đạo diễn Vương quả không hổ danh là đạo diễn vàng của các chương trình tạp kỹ, ông ấy không dễ dàng nản lòng, vài ngày sau lại tới.

Không cần phải lo lắng bởi vì bọn họ còn có rất nhiều chương trình như 《Ba siêu lợi hại》, 《Mẹ là người tuyệt vời nhất》, 《Bé con dễ thương nhà chúng ta》 và rất nhiều chương trình khác, luôn có một chương trình phù hợp.

“…”

Đạo diễn Vương lại bị đuổi đi.

Qua mấy lần, Tô Diệu Ngôn cũng không biết mình bị tẩy não kiểu gì. Một cơ hội tốt như vậy, ít nhất có thể lưu lại tự liệu hoặc video quý giá nào đó chứ.

“Em có muốn nghĩ cũng đừng nghĩ tới.” Phó Doanh Xuyên bóp chết suy nghĩ của cô từ trong trứng nước.

Tô Diệu Ngôn khó hiểu: “Tại sao?”

Phó Doanh Xuyên liếc nhìn cô, nói không có lý do nào cả.

Anh đã hào phóng cho khán giả cả nước được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của vợ mình rồi, nay còn muốn để con mình được chiêm ngưỡng sao? Đừng có mơ.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment