Khủng Bố Phát Thanh

Chương 34

(Cảnh báo, chương này có thể hơi biếи ŧɦái. Các đậu hũ có thể cân nhắc trước khi đọc.)

Người phụ nữ không biết Tô Bạch.

Không, thậm chí cô ta cũng không thể coi như là người, về phần cô ta là gì, Tô Bạch cũng không biết, hắn chỉ biết một điều, tiếng kêu của Cát Tường đã khiến cho cô ta lộ nguyên hình.

Lúc này, Tô Bạch không kịp cảm thán năng lực của con mèo đen “Cát Tường”, hắn cũng không kịp suy nghĩ đến “Hắc ám lệ chi” thần bí có thể thông qua nick wechat của Phát Thanh Khủng Bố để tìm kiếm hắn là ai.

Cho dù là ai nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, có lẽ đều vô thức bỏ qua tất cả.

- À, cậu là Tiểu Trương đúng không, lão Vương nhà chúng tôi thường xuyên nhắc đến cậu, cậu đến gặp ông ấy à? Vào đi, lão Vương nhà tôi vừa ra khỏi nhà, tuần này sẽ không về, nếu cậu đã tới, ít nhất chị dâu cũng phải mời cậu một bữa cơm.

Thậm chí, người phụ nữ còn liếc mắt đưa tình với Tô Bạch, rõ ràng là mang theo ý tứ trêu chọc và câu dẫn, giống như cô hàng xóm nhà bên nɠɵạı ŧìиɦ, thậm chí cô ta còn liếm môi, tư thế kia, ý tứ đã quá rõ ràng.

Tình chàng ý thϊếp, củi khô lửa cháy! Đến đây nào!

Nhưng, dường như cô ta còn chưa biết ngụy trang của mình sau tiếng kêu của Cát Tường đã hoàn toàn lộ ra nguyên hình, lúc này cô ta có dáng vẻ đáng sợ, lại liếc mắt đưa tình, cố ý trêu chọc, có lẽ, cho dù người đàn ông có đói khát đến mức độ nào đi chăng nữa cũng không sinh ra một chút xúc động nào về sinh lý.

- Vào đi, cậu còn thất thần ở đó làm gì, chị dâu làm cơm xong ngay đây.

Tô Bạch nhìn thoáng qua Cát Tường, lại nhìn về người phụ nữ, rốt cuộc con mèo này đưa hắn đến nơi này làm gì? Rốt cuộc người phụ nữ này là thứ quái quỷ gì?

Vào lúc này, Tô Bạch quan sát được, cả người cô ta bị giới hạn bởi cánh cửa này, cho dù là một sợi tóc cũng không có đưa ra ngoài, điều này có nghĩa là, người phụ nữ không thể ra khỏi cánh cửa, ngay cả một sợi tóc cũng không thể.

Lúc này, Cát Tường trực tiếp đi qua khe cửa, đi vào trong.

Tô Bạch nhìn con mèo đen kia, lại nhìn người phụ nữ vô cùng kinh dị này, vẫn gật đầu, thật ra, từ đầu đến cuối, trên mặt Tô Bạch không có lộ chút nào kinh ngạc gì với người phụ nữ này, hắn khống chế rất tốt.

- Vậy thì làm phiền chị dâu rồi.

Tô Bạch tùy ý chào hỏi, sau khi cô ta tránh về phía sau cánh cửa liền đi vào.

Vừa vào nhà, trong nháy mắt, người phụ nữ lại khôi phục dáng vẻ bình thường, trong nhà cũng rất sạch sẽ, cô ta lại biến thành một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, mang theo mấy phần tư sắc và phong tình, thuộc về loại hình già mà dê.

Trong xã hội này, hiện tại là làm dâu trăm họ, quả thật không có ít người đàn ông thích loại hình phụ nữ lớn tuổi một chút, hơn nữa, phụ nữ ở cái tuổi này, kinh nghiệm phong phú, biết hầu hạ người ta, nhất là ở trên giường.

- Cậu ngồi trên sofa một chút đi, chị dâu qua nhà bếp nấu nốt đồ ăn.

- Làm phiền chị dâu rồi.

Tô Bạch gật đầu cười, sau đó ngồi xuống sofa ở phòng khách, người phụ nữ cố ý lắc lư cái mông tròn của mình ở trước mặt Tô Bạch, đi vào nhà bếp.

Chỉ một lát sau, trong phòng bếp vang lên tiếng xoong nồi, bát đũa.

Cát Tường cũng nhảy lên ghế sofa, ngồi chồm hổm ở bên cạnh Tô Bạch.

Từ đầu đến cuối, dường như người phụ nữ kia chỉ chú ý đến hắn, cũng không phát hiện ra trong nhà có thêm một con mèo đen.

Tô Bạch nhìn thoáng qua Cát Tường, chẳng là ở trong mắt cô ta, con mèo đen này là tàng hình?

Lúc này Cát Tường cũng nghiêng đầu qua nhìn Tô Bạch, sau đó vươn móng vuốt ra, sờ vào một cái túi trên áo Tô Bạch, nơi đó có một chiếc nhẫn, là chiếc nhẫn Lưu Hòa để lại.

Tô Bạch hiểu ý, lấy nhẫn ra.

Mấy ngày này hắn vẫn luôn bị tác dụng phụ của thể chất vampire quấy nhiễu, Tô Bạch không có thời gian nghiên cứu qua chiếc nhẫn, nhưng nhìn ý tứ của con mèo, nó muốn hắn đeo nhẫn lên?

Chẳng lẽ chiếc nhẫn có tác dụng gì đặc biệt?

Dù sao, Tô Bạch cũng bị biểu hiện của con mèo làm cho hơi choáng ngợp, lúc này hắn cũng không để ý đến việc liệu đeo chiếc nhẫn lên có sinh ra ảnh hưởng gì với hắn hay không, đeo lên trước rồi nói sau.

Sau khi đeo nhẫn, Tô Bạch cảm thấy toàn thân mình giống như có một luồng khí lạnh, vô thức run lên.

Ngay sau đó, Tô Bạch ngạc nhiên phát hiện, chiếc ghế sofa mình đang ngồi đã mục nát đến không chịu nổi, thậm chí còn có rất nhiều gián đang bò ở xung quanh, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy những con giòi bọ đang bò tới bò lui.

Trong phòng, cảnh tượng sạch sẽ trước đó đã hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại những vệt máu trên mặt đất, trên sàn nhà, tủ lạnh, tivi…và rất nhiều nơi khác đều có vết máu đen sì.

Nơi này đâu phải là một căn nhà bình thường, nó là cái nhà ma, một địa ngục!

- Nào, cậu uống tạm cốc nước đi!

Người phụ nữ bưng một cốc nước đi tới, lúc này, bởi vì Tô Bạch đeo nhẫn, cho nên trước mắt Tô Bạch, người phụ nữ lại biến trở về hình dạng sau tiếng kêu của Cát Tường, đống thịt nát trên người cô ta không ngừng đung đưa theo bước đi, trên cánh tay cô ta còn có vô số lỗ máu, khiến cho người ta cảm thấy da đầu tê dại.

- Uống nước đi, không cần phải khách khí với chị.

Người phụ nữ rất nhiệt tình đưa cốc nước cho Tô Bạch.

Tô Bạch nhìn cốc nước trước mặt mình, bên trong đâu phải là nước, hoàn toàn là giòi đang ngọ nguậy, thậm chí còn có cả giun, muốn có bao nhiêu buồn nôn thì có bấy nhiêu buồn nôn.

Nhưng Tô Bạch vẫn kìm nén, đưa tay ra nhận cốc nước.

“Tõm”

Một con mắt của người phụ nữ rớt ra ngoài, rơi vào cốc nước, nhưng nó vẫn đang ngó chừng Tô Bạch.

- Uống đi, nhất định là cậu khát nước.

Cảnh tượng này thật đúng là kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến thị giác, có lẽ nó có thể khiến cho người bình thường hồn phi phách tán, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy được chính mình là một người bình thường, bởi vì hắn cảm nhận được sợ hãi, một nỗi sợ rất lớn.

- Không, tôi không khát, tôi vừa mới uống một chai nước, bụng còn đang trướng đây.

- À, được rồi, cơm sắp chín, tôi qua xem nồi canh.

Người phụ nữ xoay người lại, đi đến nhà bếp, trong nhà bếp lại truyền tới một loạt tiếng động, nhưng có chút là lạ.

Lúc này, con mắt ở trong cốc nước trên tay Tô Bạch còn đang nhìn hắn, mang theo một lại âm độc.

Tô Bạch liếc nhìn qua Cát Tường, hắn thật muốn giội cốc “nước” lên người con mèo.

- Chị, để tôi qua giúp chị.

Tô Bạch nói xong liền đứng dậy, đi vào trong nhà bếp.

- Ai ôi, không cần, chị làm một mình là được, cậu có thể đi tắm trước đi, chúng ta ăn cơm xong, có thể tâm sự.

Giọng nói của cô ta mang theo mị hoặc, hiển nhiên là đang cố ý dẫn dắt người ta suy nghĩ miên mang.

Nhưng Tô Bạch vẫn đi vào bếp.

Trong phòng bếp, cô ta đang thật sự nấu canh trong một nồi áp suất, hơi nước mông lung, Tô Bạch nhìn kỹ mới thấy rõ, bên trong đang hầm một đứa trẻ sơ sinh, đứa trẻ sơ sinh đã bị hầm nhừ, tràn ra một mùi thịt mê người.

Tuy Tô Bạch rất buồn nôn, nhưng mùi thịt này thực sự rất mê người.

Người phụ nữ kia đang ngồi dưới đất, cầm một con dao lớn, đang mài nó.

Giống như là phát giác ra Tô Bạch, cô ta ngẩng đầu lên.

- Cậu đi tắm trước đi, mình chị nấu là được, haizz, vẫn là người trẻ tuổi các cậu biết quan tâm, cho tới bây giờ, lão Vương nhà tôi còn chưa đi vào nhà bếp.

Người phụ nữ giống như đã mài dao xong, đứng lên, lấy một cái muôi, múc một ít canh từ trong nồi áp suất ra, nếm thử một chút, sau đó cười nói:

- Hương vị vừa đủ, rất tươi.

Sau đó người phụ nữ bắt đầu múc canh ra một cái bát lớn.

Tô Bạch nắm chặt tay, hắn vẫn quyết định không có hành động thiếu suy nghĩ, đi ra khỏi nhà bếp, quay lại phòng khách.

Cát Tường vẫn ngồi trên sofa, tiếp tục lấy dáng vẻ cao lãnh.

Tô Bạch nhìn xung quanh, phát hiện dưới tivi có một thứ gì đó màu đỏ, hắn đi qua, kéo cửa thủy tinh ra, lấy một chiếc hộp màu đỏ ở trong đó, bên trong có mười mấy hạt màu đỏ.

Trong nháy mắt khi mở hộp ra, một mùi máu tươi thuần khiết xông vào mũi, cho dù trong hoàn cảnh này, Tô Bạch vẫn không kìm lòng nổi, lộ ra vẻ say mê.

Hương vị máu tươi ngọt ngào.

Hương vị máu tươi thuần khiết.

Làm một Vampire, Tô Bạch rất mẫn cảm với máu tươi, nhưng mà hắn bỗng nhiên phát hiện, trong bếp không có động tĩnh gì nữa.

Tô Bạch đột nhiên thoát khỏi cảm giác mê muội với máu, hẳn ngẩng đầu lên liền thấy một gương mặt âm trầm đang ghé vào vai mình, hắn quay đầu lại, lúc này hai người nhìn nhau.

- Ha ha.

Cô ta bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nụ cười quỷ dị.

- Thì ra, cậu có thể thấy được dáng vẻ thật sự của tôi.
Bình Luận (0)
Comment