Khủng Bố Phát Thanh

Chương 43

Xe cấp cứu đã đến bệnh viện, Vương Hoành Thắng được đưa đến phòng cấp cứu, Tô Bạch ngồi ở bên ngoài, một tay chống cằm.

Hải thiếu gia đã nói, trong ba lần làm nhiệm vụ đầu tiên của người thực tập, bình thường chỉ cần cẩn thận một chút là được, không cần liều mạng liền không xuất hiện vấn đề gì lớn, nhưng hình như hắn quá đen thì phải. Lần đầu tiên, quả thực là rất dễ dàng, có hai lão quỷ đến giúp, hai người đó còn đồng quy vu tận với người phụ nữ công sở kia. Nhưng lần thứ hai, tình thế quả đúng là ngàn cân treo sợi tóc, hiện tại là lần thứ ba, cũng không phải đơn giản.

Nhất là từ những lời Vương Hoành Thắng đã nói, lần này người thực tập và thính giả hình như đang đối đầu. Hơn nữa, nếu như lần này người thực tập đều có bản lĩnh hơn người như Vương Hoành Thắng, quả thật là đủ tư cách đấu lại thính giả.

Hiện tại đã có một thính giả chết rồi, nữ cảnh sát kia đã là người đầu tiên.

Điều này có nghĩa là mâu thuẫn giữa hai bên, nhất định phải đến mức độ thấy máu.

Lúc này, bởi vì ở khu Bạch Ngân lại xảy ra án mạng, cảnh sát đều bận rộn, cho nên cũng không có ai lo lắng đến Vương Hoành Thắng đang bị thương, hơn nữa, sau khi Vương Hoành Thắng được đẩy ra từ trong phòng cấp cứu, bác sĩ cũng nói anh ta đang hôn mê, không thể lấy lời khai của nhân chứng.

Tô Bạch đi vào phòng chăm sóc đặc biệt với Vương Hoành Thắng, rót một cốc nước cho anh ta.

- Bác sĩ và y tá đều đi ra ngoài, nơi này cũng không có camera.

Lúc này, Vương Hoành Thắng mới mở mắt ra, miễn cưỡng ngồi dậy, cầm lấy cốc nước, uống một ngụm, thể trạng của người luyện võ thật sự mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nhất là ở trong thời đại khoa học kỹ thuật hiện tại, phần lớn tố chất thân thể của con người đang giảm xuống, cho nên thân thể của những người chú trọng vào luyện võ càng thêm nổi bật, tố chất thân thể của họ cũng tốt hơn.

Dĩ nhiên, cho dù tố chất thân thể của Vương Hoành Thắng có tốt cũng không thể so với người có một nửa dòng máu Vampire như Tô Bạch.

- Buồn chết tôi rồi.

Vương Hoành Thắng kéo cổ áo ra, nhìn qua Tô Bạch.

- Đợi lát nữa sẽ có người tới.

- Đều là người thực tập?

Vương Hoành Thắng khẽ gật đầu.

- Có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện này là gì không?

Tô Bạch ngồi xuống bên cạnh giường, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, không chút nào để ý nơi này là bệnh viện.

- Tôi vốn dĩ không chắc chắn cậu có phải là người thực tập hay không, hiện tại thì tôi có thể chắc chắn rồi.

- Vì sao?

- Bởi vì cậu không biết nhiệm vụ chủ tuyến là gì.

Tô Bạch ngạc nhiên nhìn Vương Hoành Thắng:

- Lần này nhiệm vụ chủ tuyến không phải là bắt lấy hung thủ sao?

Vương Hoành Thắng lắc đầu.

- Suy nghĩ của cậu quá cứng ngắc rồi, lần này, bắt được hung thủ chỉ là nhiệm vụ chủ tuyến 2, còn có nhiệm vụ chủ tuyến 1, có một việc, chắc hẳn cậu đã biết, phần thưởng của nhiệm vụ chủ tuyến 1 chắc chắn lớn hơn phần thưởng của nhiệm vụ chủ tuyến 2 rất nhiều.

Tô Bạch khẽ gật đầu, điều này lần trước, hắn đã cân nhắc rất nhiều, sau đó mới lựa chọn hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến 2, mà không phải lựa chọn nhiệm vụ chủ tuyến 1, không thể hoàn thành.

- Lần này, nhiệm vụ chủ tuyến 1 chính là gϊếŧ chết người thực tập, ha ha.

Vương Hoành Thắng đặt cốc nước lên tủ đầu giường, lúc này anh ta đang bị thương, hô hấp khó tránh khỏi có chút dồn dập, trước ngực anh ta lên xuống chập trùng, sau đó ho khan.

- Cho nên, vì lẽ đó, chúng ta, tất cả những người thực tập tham gia vào chuyện xưa này, đều là mục tiêu đuổi gϊếŧ của những thính giả kia.

Tô Bạch hơi nheo mắt lại, từ chối cho ý kiến, tiếp tục hút thuốc.

- Cậu muốn hỏi tôi, làm sao chúng tôi lại biết được, đúng không?

- Ừ.

- Thật ra, cậu là một trường hợp đặc biệt.

- Ồ?

- Bởi vì lần này, tất cả những người thực tập tham dự vào trong câu chuyện xưa này, ngoại trừ cậu, chúng tôi đều có quen biết trong thế giới hiện thực.

Tô Bạch phun ra một vòng khói.

- Ở đâu?

- Trên internet, trong số chúng tôi có một người đăng một bài trên internet, lấy một phương thức mơ hồ để kể lại lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ trong chuyện xưa của anh ta, người bình thường chỉ cho đó là một câu chuyện linh dị khủng bố để xem, chỉ có những người như chúng tôi, những người chân chính tham dự vào câu chuyện xưa của Phát Thanh Khủng Bố mới có thể phát hiện ra điểm đặc biệt, sau đó chúng tôi để lại phương thức liên lạc trên diễn đàn, tạo nên một nhóm.

- Ý của cậu là, nhóm người các cậu đều bị kéo vào trong thế giới chuyện xưa lần này?

- Đúng thế, nhưng nhóm này cũng không có bao nhiêu người, chỉ có năm người mà thôi.

- Cho nên, các người bắt đầu hoài nghi?

- Đúng thế, chúng tôi bắt đầu nghi ngờ, bởi vì trong năm người chúng tôi, không có người nào là đơn giản, tôi còn tính là tương đối tốt, tôi mở võ quán, bốn người còn lại đều là những kẻ vơ vét Thiên Môn, ha ha, Phát Thanh Khủng Bố sẽ không tốt đến mức cho năm người chúng tôi tụ tập thành một nhóm, cho nên, ngay từ đầu liền có người đưa ra luận điểm này, sau đó biểu hiện của những thính giả kia đều phù hợp với luận điểm này. Chúng tôi chọn người phụ nữ kia để khai đao, trước khi cô ta chết, chúng tôi đã chứng minh được luận điểm này là đúng.

- Trong chuyện xưa lần này, mọi chuyện không có đơn giản như thế, có hung thủ, có manh mối, nhưng lại có bối cảnh càng lớn hơn, nó cũng không phải là vụ án gϊếŧ người liên hoàn ở Bạch Ngân chưa được giải quyết trong lịch sử, đây chính là một cuộc chém gϊếŧ giữa thính giả và thực tập.

- Chẳng qua trong trận chiến này có quy tắc, không thể ở trước mặt người ngoài để lộ ra thân phận của mình, không thể gây ra sự thay đổi và hỗn loạn trong nội dung cốt truyện, cho nên hai bên đều rất cẩn thận.

Tô Bạch vẫn yên lặng lắng nghe, Vương Hoành Thắng tin tưởng hắn không phải thính giả mà chính là người thực tập, là bởi vì lúc đó Tô Bạch liều mạng với hung thủ gϊếŧ người, không có ý bỏ đá xuống giếng với Vương Hoành Thắng, hoặc là cố ý để Vương Hoành Thắng chết trên tay hung thủ, Tô Bạch nhiều nhất cũng chỉ hố Vương Hoành Thắng một chút mà thôi. Nếu như nói hắn là thính giả, như vậy nếu như Vương Hoành Thắng chết đi, điều này lại đang có lợi cho thính giả. Hơn nữa những thính giả còn ước gì hung thủ bị bắt chậm một chút, vụ án chậm chạp không được phá, nếu không nhiệm vụ chủ tuyến 2 sẽ hoàn thành nhanh hơn nhiệm vụ chủ tuyến 1, không phù hợp với việc tối đa hóa lợi ích của thính giả trong sự kiện lần này.

Lúc này, ở bên ngoài phòng có người đi đến, sau đó liền mở cửa đi vào, ba người, hai nam, một nữ.

Một người đàn ông trong đó khiến Tô Bạch khϊếp sợ, những hắn cảm thấy đây cũng là điều hợp lý.

Chu cục trưởng cởi mũ đặt ở bên giường, đi đến bên người Vương Hoành Thắng, đưa tay sờ lên vết thương của anh ta, hỏi.

- Cậu cảm thấy thế nào?

- Còn tốt, tôi nằm thêm ở đây một buổi tối liền có thể hoạt động được.

- Ha ha, thân thể này thật đúng là khiến cho ông già như tôi hâm mộ.

Chu cục trưởng nhìn về phía Tô Bạch, trầm giọng nói:

- Lần này, người thực tập không chỉ có chúng ta mà còn có cả cậu ta?

- Đúng thế, cậu ta cũng là người thực tập, nhưng cậu ta đã đổi thể chất?

- Ồ? Người thực tập có thể kiếm được điểm cốt truyện, lại còn có thể đổi được thể chất, rất lợi hại, không tồi.

Tô Bạch nghiêng người nhìn Chu cục trưởng, hiện tại hắn không còn dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời như ban ngày, chỉ khẽ gật đầu.

Đồng thời, trong lòng Tô Bạch càng cảm thấy kiêng kỵ với người Chu cục trưởng này, sau khi đổi thân phận, ông ta còn có thể dung nhập vào thân phận lãnh đạo một cách hoàn mỹ, đủ để thấy được năng lực của ông ta mạnh như thế nào, ngoài ta còn có tâm thái đáng sợ, hoặc là nói, trong hiện thực Chu cục trưởng không phải là một nhân vật nhỏ.

Một người mập khác ngồi xuống bên cạnh giường, cầm lấy cốc nước trên tủ đầu giường, một hơi uống sạch, lúc này mới lau miệng.

- Con mẹ nó chứ, các người đều ở trong cục cảnh sát làm cảnh sát, dựa vào đâu mà cái Phát Thanh Khủng Bố đáng chết kia lại ném ông đây vào làm đầu bếp trong căng tin cục cảnh sát.

- Đổng béo, nếu như cậu không muốn nấu cơm, tôi có thể phê chuẩn cho cậu nghỉ, cậu có thể danh chính ngôn thuận nghỉ ngơi.

- Được đó, ha ha ha, làm sao tôi lại không nghĩ đến chuyện này nhỉ.

Đổng béo sờ lên bụng, cười nói.

- Dù sao ông cũng chính là cục trưởng.

Người còn lại là một nữ cảnh sát, cô ta có gương mặt trái xoan, hơi gầy, an tĩnh đứng đó, có loại cảm giác người sống chờ gần.

Lúc này, Vương Hoành Thắng đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi, Cửu muội đâu, sao cô ấy còn chưa tới?

- Đúng đó, Cửu muội đâu?

Đổng béo giống như cũng chợt nhớ tới.

- Bởi vì vụ án mới xuất hiện, Cửu muội đang bận một chút việc, cho nên đến muộn, nhưng cũng nhanh thôi.

Chu cục trưởng nói.

- Để tôi đi gọi cô ấy.

Người phụ nữ lạnh lùng nói.

Lần này xem như mượn cơ hội đến thăm Vương Hoành Thắng, đám người thực tập tụ họp, Cửu muội nhất định phải đến tham dự.

- Tôn Phỉ, cô qua mượn điện thoại ở quầy lễ tân bệnh viện gọi đi.

Chu cục trưởng đưa ra ý kiến.

- Ừm.

Tôn Phỉ khẽ gật đầu, đi ra khỏi phòng bệnh.

Mấy người đàn ông trong phòng bệnh đều tìm chỗ ngồi xuống, nhưng bọn họ còn chưa ngồi được nóng mông, cửa phòng bệnh lại một lần nữa được mở ra, Tôn Phỉ đứng ngoài phòng bệnh.

- Cửu muội đến rồi.

Tôn Phỉ nói.

- Người đâu?

Chu cục trưởng hỏi.

- Ở chỗ đầu bậc thang, chết rồi.

Tất cả mọi người, bao gồm cả Vương Hoành Thắng còn đang bị thương đều vội vàng chạy đến chỗ đầu bậc thang tầng này, ở phía sau cửa đã có máu tươi chảy ra, trước đó thi thể hẳn là bị giấu phía sau cửa.

Cửu muội là một cô gái còn trẻ, lúc này cổ của cô ta bị cứa, quần bò bị cởi đến đầu gối.

Chết rồi.

Đã chết.

Cách gϊếŧ giống như vụ án gϊếŧ người liên hoàn ở Bạch Ngân.

Tất cả mọi người ở đây đều im lặng.

Lúc này, Đổng béo đánh mạnh vào vách tường:

- Đáng chết, đây là do đám người thính giả phản kích!

Tô Bạch ngồi xổm xuống, đưa tay sờ lên âm hộ của Cửu muội, hắn cho ngón tay vào bên trong khu vực màu đen, sau đó liền lấy tay ra, trên tay hắn là dịch thể.

- Là do một người làm, chính là tên hung thủ hôm nay đã dựa theo quá trình để gϊếŧ người.

- Làm sao cậu có thể khẳng định được như thế.

Chu cục trưởng hỏi.

- Bởi vì…

Tô Bạch giơ ngón tay của mình lên cho người xung quanh nhìn.

- Tϊиɦ ɖϊƈh͙ rất loãng, chính các người có thể thử xem, một người, nếu như trong một ngày đã xuất tinh một lần, lần sau, lượng tϊиɦ ɖϊƈh͙ sẽ loãng hơn rất nhiều. Đây là kiến thức thông thường.

(Chưa xong còn tiếp.)
Bình Luận (0)
Comment