Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1004 - Chương 1004: Quên 1

Chương 1004: Quên 1

Lúc này Phí tổng đã ngồi co quắp dưới mặt đất, còn đâu sự ổn trọng cùng trấn định của thường ngày nữa. Hiện tại trong mắt hắn ta chỉ có sợ hãi, cũng một cỗ lạnh lẽo đang không ngừng tỏa ra từ trong tâm khảm.

Dương Gian.

Hắn ta biết rõ khả năng của người trước mặt. Bình thường, sau khi làm việc hắn ta sẽ lật xem đi xem lại rất nhiều tư liệu cùng tình báo về Dương Gian. Lớn thì là những tin tức về việc xử lý chuyện linh dị, còn nhỏ là những sở thích cùng cách sống của Dương Gian. Bởi vì biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Chỉ khi hiểu rõ được Dương Gian, thì hắn ta mới đưa ra được phương pháp xử lý Dương Gian tốt nhất.

Nhưng sau khi tìm hiểu sâu về Dương Gian, Phí tổng đã có được một kết luận, Dương Gian không phải là một người bình thường.

Bởi vì hắn chỉ là một đứa học sinh cấp ba, cho nên Dương Gian chưa từng gặp phải những va chạm trên xã hội, khiến cho tâm tính chưa bị xã hội mài mòn, vẫn giữ được nguyên vẹn quan điểm của hắn lúc đầu.

Lợi ích là trên hết.

Có lẽ thứ Dương Gian truy cầu là lợi ích, nhưng hắn sẽ không vì lợi ích mà thỏa hiệp.

Mà sau khi trở thành ngự quỷ nhân, những cảm tình của một con người dần dần trở nên nhạt, thậm chí có một số thứ bị biến mất.

Một người thuần túy không bị ràng buộc bởi lợi ích, không bị cảm tình ảnh hưởng sẽ là một người cực kỳ đáng sợ.

Hôm nay, Dương Gian lại đứng sờ sờ ở trước mặt, đứng ở trong nhà của hắn ta, thậm chí còn gặp qua vợ và con của hắn ta.

Chỉ nghĩ đến đây, Phí tổng liền cảm thấy bản thân sắp phải trải nghiệm qua một cơn ác mộng như địa ngục rồi.

Dương Gian vừa lau tay vừa mỉm cười nhìn Phí tổng. Nụ cười của hắn chỉ là một nụ cười đồng tình, chứ không có bất cứ tâm tình gì cả, cũng không hề ôn hòa chút nào. Khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, rụt rè, giống như gặp được tử thần và nó đang chào hỏi vậy.

- Ông chính là Phí tổng phải không?

Tiếng chào hỏi bình thường, nhưng khi rơi vào trong tai của Phí tổng lại khiến cho hắn ta cảm giác cả người như đang bị xé tan vậy.

Cổ họng Phí tổng hơi động động, muốn nói cái gì đó, nhưng đột nhiên phát hiện ra cả người không còn sức lực nữa, ngay cả lực để di động chiếc cằm cũng không có. Ngay cả há mồm mà cũng không làm được, chỉ dừng lại ở việc mấp máy bờ môi.

Nhưng đúng lúc này ở trong phòng bếp xuất hiện một giọng nói của phụ nữ.

- Ai đến vậy, vừa rồi tôi có nghe thấy tiếng mở cửa.

Ngay sau đó là một người phụ nữ hiền thục, xinh đẹp mặc tạp dề, bưng nồi đi đến.

Là Uyển Nguyệt.

Sức lực của Phí tổng khôi phục lại được một ít, hắn ta vội vàng nhìn sang phía đó, trong lòng thầm lo sợ vợ hắn ta đã gặp phải bất hạnh. Bởi vì loại người như Dương Gian sẽ không cảm thấy gì khi giết người cả. Đối với bọn họ, việc giết chết một người và một đống người là không khác gì nhau, đều giống như việc giết chết một bầy côn trùng vậy, tiện tay thì giết thôi.

Phí tổng vội vàng giãy dụa, không hề dứng lên, mà quỳ xuống, túm lấy quần Dương Gian rồi nói:

- Xin cậu, tôi cầu xin cậu, tha, buông tha cho người nhà của tôi. Có bất cứ chuyện gì thì cứ việc tìm đến tôi, tôi sẽ làm việc giúp cậu. Giá trị của tôi chắc chắn hơn mạng của hai người đó, xin cậu hay tha cho bọn họ đi đi.

Trong lòng Phí tổng hiểu rất rõ, ngay thời điểm nhìn thấy Dương Gian ở trong nhà, hắn ta biết ngay là mọi chuyện đã bại lộ.

Tin tức Hội anh em muốn đối phó với Dương Gian đã bị lộ, hiện tại Dương Gian đang muốn ra tay trước để dọn bãi.

Việc này phù hợp với tính cách của Dương Gian, bởi vì trước đó, khi ở thành phố Đại Xương, câu lạc bộ Tiểu Cường của Vương Tiểu Cường, em trai Vương Tiểu Minh cũng bị Dương Gian dọn dẹp như thế. Vương Tiểu Cường là kẻ cầm đầu của chuyện lần đó đã bị Dương Gian giết. Dù Vương Tiểu Minh có đích thân thương lượng với Dương Gian, nhưng cũng không được, tên này mà nói giết là hắn sẽ giết ngay.

Dương Gian không có mở miệng, chỉ thu hồi nụ cười lãnh đạm kia, sau đó bình tĩnh nhìn hắn ta.

Kế đó, ở bên trong phòng xuất hiện giọng nói của một bé trai.

- Mẹ, con đói rồi, con muốn ăn cơm.

Tiếp theo, một đứa bé trai kháu khỉnh, khoảng tầm 6 7 tuổi, tò mò ngó từ trong ngó ra.

Đây là con trai của Phí tổng, Phí Tiểu Bảo.

Khi nhìn thấy vợ và con vẫn còn an toàn, tâm trạng của Phí tổng có chút kích động. Hắn ta lập tức túm lấy ống quần của Dương Gian, sau đó hô to với vợ con của hắn ta:

- Hai mẹ con nhanh đi đi, rời khỏi chỗ này, trở về quê đi. Cả đời này đừng có đến đây nữa, không cần quan tâm cho anh, sau này cũng đừng nghe ngóng chuyện của anh nữa. Đi mau, đi mau đi.

Hắn ta biết, đây có lẽ là lần cuối cùng hắn ta nhìn thấy mặt vợ con hắn ta, những lời này cũng chẳng khác gì di ngôn của hắn ta cả.

Nhưng mà trong lòng Phí tổng hiểu rõ, nếu Dương Gian muốn ra tay thì Uyển Nguyệt cùng Tiểu Bảo sẽ không thể nào đi nổi. Nhưng hắn ta mặc kệ, hắn ta muốn đánh cược, đánh cược Dương Gian sẽ thả hai người kia đi. Ít ra hiện tại Dương Gian còn chưa có ra tay, thì hắn ta phải nhân lúc Dương Gian còn chưa đổi ý mà bảo vợ con của hắn ta đi nhanh.

Người phụ nữ tên là Uyển Nguyệt kia dường như bị tiếng gào thét của Phí tổng khiến cho sợ hãi, trên mặt xuất hiện chút sợ hãi. Sau đó làm ra một động tác mà đến cả Phí tổng cũng có chút ngỡ ngàng vì không thể tưởng tượng nổi.

Phí tổng trợn tròn hai mắt, khó mà tin được.

Bởi vì Uyển Nguyệt vội vàng lôi kéo Tiểu Bảo nấp ở sau lưng Dương Gian, sau đó lộ ra vẻ kinh hoàng.

- Tiểu Dương, người này là ai vậy, có cần báo cảnh sát không?

Uyển Nguyệt cảnh giác nhìn lấy Phí tổng, giống như đang nhìn một kẻ xấu xông vào nhà vậy, điều trước tiên mà cô ta nghĩ đến là báo cảnh sát.

Nghe được câu nói kia, cả người Phí tổng trở nên cứng đờ. Từ trên mặt của Uyển Nguyệt, hắn ta nhìn thấy một loại cảm giác xa cách, xa lạ chưa từng có. Dường như hắn ta đã biến thành một người khác, khiến cho người vợ có tình cảm cực tốt với hắn ta không hề nhận ra.

Không những thế, hắn ta còn nhìn thấy Tiểu Bảo ở sau lưng cũng đang khiếp sợ nhìn hắn ta.

Đây là đang sợ hắn ta hay sao vậy?

Bình Luận (0)
Comment