Rất nhanh.
Đoàn người đã đi đến phía dưới của ký túc xá.
Lúc này ở trong ký túc xá không ngừng có học sinh, sinh viên liên tục đi ra ngoài. Dường như tiếng chuông cảnh báo của trường cũng không có hiệu quả cho lắm. Bởi vì vẫn có không ít sinh viên còn đang dừng lại ở trong ký túc xá.
Dương Gian ngó một chút rồi nói:
- Quá chậm.
Vương Tuyền lập tức nói:
- Hiệu trưởng Đồ, không phải lúc trước tôi đã báo cho ông rồi hay sao? Vì sao hiện tại vẫn còn chưa cho học sinh rút lui lại hoàn toàn vậy?
Vị Hiệu trưởng Đồ kia giải thích:
- Cái này... Cái này, Do thời gian đã quá muộn, phần lớn học sinh đều đã đi ngủ, cho nên chuyện này khá khó khăn.
Vương Tuyền nói:
- Tôi sẽ cho người đi giúp đỡ công tác sơ tán. Mười lăm phút, ông nhất định phải cho học sinh rút khỏi ký túc xá trong vòng 15 phút. Nếu còn làm không được nữa thì ông có thể từ chức được rồi.
Hiệu trưởng Đồ nghe vậy thì không khỏi toát mồ hôi hột.
Thế nhưng đúng lúc này có một vài người sinh viên đang đu đãng bên dưới ký túc xá đột nhiên nhao nhao hết lên.
Có người hoảng sợ nói:
- Mau nhìn đi, có người đang bò lên cửa sổ, cái này quá nguy hiểm.
- Hình như là Tôn Vu Giai của tầng năm, trời ạ, cậu ta đang làm cái gì vậy? Mau, mau báo cảnh sát.
- Hiệu trưởng Đồ, ngài mau tới nhìn một chút, Tôn Vu Giai đang định nhảy lầu tự tử.
Hiệu trưởng Đồ nghe được rất nhiều học sinh đang gọi tên ông ta, nên lập tức nhìn thấy chuyện đang xảy ra kia. Ông ta ngẩng đầu lên, quả nhiên đã nhìn thấy một vị nữ sinh năm thứ nhất đang trèo cửa sổ, đã leo ra bên ngoài. Nhìn bộ dạng của cô nữ sinh này thì giống như đang định leo từ trên xuống vậy.
Ông ta vừa sợ vừa gấp, vội vạng chạy đến rồi hô to:
- Này, bạn học, đừng có làm chuyện nguy hiểm như thế, mau trở về phòng ngủ đi. Có chuyện gì đều có thể giải quyết được, đừng có hành động lỗ mãng.
Dương Gian cũng đã nhận ra được Tôn Vu Giai.
Đây chính là một trong những người bạn cùng phòng của Miêu Tiểu Thiện. Lúc trước Lưu Tử đã rời đi, nhưng còn có hai cô gái không chịu rời đi. Tôn Vu Giai chính là một trong hai cô gái đó.
Nhưng hiện tại, cả người Tôn Vu Giai đang run rẩy, vừa khóc vừa túm lấy thanh cửa sổ. Giống như cô ta đang tìm đường để bò xuống phía dưới vậy.
Kiến trúc của căn ký túc xá này cực kỳ ngắn gọn, nên không có chỗ cho Tôn Vu Giai đặt chân ở phía dưới. Cả người của cô ta gần như treo lơ lửng giữa không trung, đang lung la lung lay. Dù là như thế nhưng cô ta cũng không hề có ý định muốn leo vào bên trong cửa sổ.
Dường như đang có thứ gì đó đáng sợ ở bên trong, khiến cho cô ta không dám bò vào.
Dương Gian hơi nhíu mày.
"Xem ra tình hình bên trong đã tệ hơn so với tưởng tượng rồi."
Cảnh tượng như vậy hắn đã từng được chứng kiến qua rồi.
Đó là lúc ở trong khu đô thị của thành phố Đại Xương.
Có người bị quỷ dọa cho sợ, hoảng hốt chạy loạn xạ, sau đó có không ít người nhảy từ trên cao xuống.
Chỉ là theo lý mà nói thì quỷ họa không thể nào phát triển đến mức này mới đúng chứ. Trước đó hắn từng gặp cảnh quỷ họa giết người ở trong tiểu khu, nhưng đến khi những người xem náo nhiệt bị nhân viên đuổi đi vẫn không có một ai xảy ra chuyện gì hết.
Vương Tuyền ở bên cạnh nói:
- Hay chúng ta cứu người trước đi? Cao như thế này mà ngã xuống là chết người thật đó. Với lại ở đây có nhiều người như vậy sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt.
Cho đến giờ vẫn chưa có một ai lỗ mãng vọt vào bên trong.
Bởi vì Dương Gian còn chưa có mở miệng, trước khi hắn hạ mệnh lệnh, bất cứ ai cũng không được phép làm ra hành động, cho dù đó là đi cứu người.
Dương Gian nói:
- Chờ thêm một lát đi.
Vương Tuyền nói:
- Tình hình hiện tại hẳn là cực kỳ gấp gáp rồi? Nếu còn bởi vì có gì đó hạn chế thì tôi sẽ cho người chạy đến tầng bốn ngay. Chỉ cần không xảy ra vấn đề gì thì hẳn là có thể cứu được.
Dương Gian nói:
- Không cần thiết phải mua một tặng một đâu. Biểu hiện lúc này của cô gái rõ ràng là gặp quỷ ở bên trong phòng ngủ. Hiện tại cô ta còn chưa bị quỷ giết là vì chưa kích hoạt điều kiện giết người của nó. Nhưng những người đi vào cứu người thì tôi không chắc.
Vương Tuyền nói:
- Vậy chúng ta phải chờ đến khi nào? Cô gái này không còn kiên trì được lâu nữa. Nếu có thể chúng ta hãy mạo hiểm xông vào. Dù sao đây không phải là lần đầu tiên xử lý bức tranh này. Tạm thời thứ này vẫn khá an toàn.
- Tôi biết cô ta không kiên trì được lâu, cho nên đang chờ cô ta rớt xuống.
Giọng điệu của Dương Gian cực kỳ lạnh lùng, sau đó đi về phía ký túc xá.
Vương Tuyền thấy Dương Gian đã bắt đầu hành động thì thầm thở phào một hơi.
Hắn ta biết loại người như Dương Gian cực kỳ coi thường sinh mệnh của người khác, thế nhưng nếu bọn họ xử lý chuyện linh dị giúp là hắn ta đã phải cảm ơn trời đất rồi. Còn hắn ta sẽ không bao giờ hi vọng người như vậy sẽ đi ra chủ động cứu người.
Vương Tuyền thầm nghĩ trong lòng.
"Cuối cùng cũng gặp phải một người dễ nói chuyện một chút, nếu hắn chịu ra tay thì mọi việc sẽ ổn thỏa."
- A rơi rồi.
Đột nhiên trong đám người truyền đến từng tiếng thét thất thanh.
Bởi vì sức lực không đủ, lại thêm ban đêm trời rất lạnh, cóng tay cóng chân, cho nên lúc này Tôn Vu Giai không thể nào giữ chặt cánh cửa được, cô ta lập tức rơi xuống từ tầng năm.
Không ít người bị cảnh tượng như vậy khiến cho sợ hãi phải quay đầu đi không dám nhìn.
Dương Gian khẽ ngẩng đầu nhìn một chút, sau đó hơi giơ tay ra là đã tiếp được Tôn Vu Giai đang rơi xuống. Cỗ thân thể nhìn không quá cường tráng kia không hề động đậy dù chỉ một chút. Giống như việc tiếp lấy một người gần năm mươi cân rớt từ tầng năm xuống và việc tiếp lấy một cục bông rơi xuống không khác gì nhau, quá nhẹ nhàng đối với hắn.
- Cho người hỏi thăm tình hình của cô ta, hỏi xem trong tầng 5 đã xảy ra chuyện gì. Vương Tuyền, ông mang theo hai người cùng tôi tiến lên để kiểm tra.
Dương Gian tiện tay ném Tôn Vu Giai xuống mặt đất, sau đó nhanh chóng bước vào ký túc xá.
Trông tháy cảnh như vậy, tất cả nữ sinh đều tỏ ra sửng sờ.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Hình như Tôn Vu Giai rơi xuống và bị người này bắt được?
Đây là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi, nếu không tận mắt nhìn thấy bọn họ không thể nào tin được có người lại bắt được người khác khi họ đang rơi từ tầng năm xuống.
Thế nhưng cái này không phải là điểm mấu chốt, điểm mấu chốt nhất ở đây chính là vì cái gì người kia lại vứt Tôn Vu Giai xuống mặt đất như vứt rác vậy?
Theo như kịch bản thì không phải là nam chính nên cẩn thận nâng đỡ, sau đó hỏi han, an ủi một chút hay sao?
Điều này dường như không được giống trong phim cho lắm.