Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1039 - Chương 1039: Hoàn Hảo 1

Chương 1039: Hoàn Hảo 1

Bên trên hành lang tối tăm, yên tĩnh, con quỷ đi ra từ bức tranh cứ thế mà đứng yên ở trước cửa phòng ngủ, không hề nhúc nhích, giống như một bộ thi thể đang đình chỉ hoạt động vậy. Dường như nó vừa giết chết xong người phù hợp với quy luật giết người của nó và hiện tại đang chờ đợi người tiếp theo. Nhưng trước mắt còn chưa có nên nó đứng yên.

Không khí hiện trường trở nên cực kỳ ngưng trọng.

Bất kể là Vương Tuyền hay Dương Gian đều không một ai dám lên tiếng.

Cả hai đều đang chờ đợi.

Vương Tuyền thì đang chờ Dương Gian hành động, còn Dương Gian lại đang chờ quỷ biến hóa.

Hiện tại Dương Gian vẫn chưa thể nào xác định được xem thứ này có phải là ngọn nguồn của chuyện linh dị hay không, nên cách tốt nhất chính là tiếp tục nhìn xem, quỷ có còn giết người nữa không.

Nếu như nó còn tiếp tục giết người, như vậy khả năng cao bức tranh sơn dầu mà hắn cầm ở trong tay không phải là ngọn nguồn của chuyện linh dị, mà chính là con quỷ trong bức tranh đã đi ra kia. Có lẽ khung tranh chỉ là một vật dẫn, giống như tấm vải của mặt khóc mà hắn từng gặp lúc trước vậy. Tấm vải che mặt không có vấn đề gì, thứ có vấn đề là mặt quỷ dính trên tấm vải.

Ngược lại, nếu nó vẫn tiếp tục như hiện tại, không hề có động tĩnh, thì có thể suy đoán ra, bức tranh mới là ngọn nguồn của chuyện linh dị, như vậy hắn sẽ không cần phải hành động.

Ngoại trừ cái đó ra, Dương Gian vẫn còn một biện pháp cưỡng chế.

Đó chính là loại bỏ áp chế đối với quỷ ảnh, để lấy thêm một slot áp chế, dùng để đối phó với bức tranh và con quỷ cùng lúc.

Chỉ là làm như vậy sẽ rất mạo hiểm.

Mặc dù quỷ ảnh sẽ không xuất hiện việc khôi phục lại, nhưng bản năng thay đổi thân thể của nó vẫn còn. Nếu lỡ trong khoảng thời gian đó nó lại lấy thứ gì đó và thay vào thân thể của hắn thì mối cân bằng mà hắn có được kia sẽ coi như xong.

Một khi sự cân bằng bị mất đi hiệu lực, như vậy mắt quỷ đang ở biên giới của sự khôi phục này sẽ lấy mạng của hắn trong thời gian ngắn.

Dương Gian rất hiểu sự nguy hiểm trong này, cho nên hắn mới không đánh cược. Hắn thấy tình cảnh trước mắt còn không đáng để hắn phải đánh đổi như vậy. Dù sao hiện tại Miêu Tiểu Thiện đã thoát khỏi nguy hiểm, hắn không cần phải vì một đám người xa lạ mà mạo hiểm tính mạng của bản thân.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Đại khái đã hơn một phút đồng hồ rồi.

Mà quỷ vẫn không có bất cứ động tĩnh nào.

Dường như nãy giờ nó không tìm thấy bất cứ mục tiêu nào phù hợp với điều kiện giết người của nó ở trong này vậy. Quỷ vẫn rơi vào yên lặng như trước, vẫn như nguyên tư thế cũ.

"Quy luật giết người của thứ này là gì vậy? Không phải đụng vào, cũng không phải là nhìn thấy."

Dương Gian khẽ híp hai mắt lại, với ý đồ tập trung thị lực để nhìn cho rõ hơn.

Lúc trước, hắn cứ nghĩ rằng nhìn thấy bức tranh sẽ là điều kiện tập kích của quỷ họa. Nhưng hiện tại chẳng những hắn nhìn thấy, mà người khác đều đã nhìn thấy bức tranh, nhưng lại không có một ai trở thành mục tiêu của nó. Đồng thời lúc này tay của hắn đang cầm lấy bức tranh sơn dầu, cũng tính là đã đụng phải nó, thế nhưng con quỷ kia vẫn không hề hứng thú với hắn.

Thậm chí còn không có xoay người nhìn về phía này nữa.

Thế nhưng dựa theo tình huống vừa rồi, thì hẳn ở bên trong phòng ngủ số 402 kia có học sinh bị kẹt lại, đồng thời kích hoạt điều kiện giết người của nó, cho nên con quỷ kia mới đi vào bên trong.

"Thanh âm cũng không phải, bởi vì vừa nãy Vương Tuyền đã nói chuyện khá lớn tiếng, nhưng quỷ không tập kích ông ta."

Dương Gian lại loại trừ thêm một khả năng.

"Nhưng dựa theo tư liệu mà nước ngoài cung cấp, thì có thể thấy được, những người bị quỷ tập kích đều có tiếp xúc nhất định với bức tranh."

Dương Gian định phân tích một số tình báo, nếu có thể biết trước được quy luật giết người của thứ này, thì sau này, khi phải đối mặt với quỷ họa thực sự, hắn cũng sẽ có cơ hội sống sót.

Hai bên lại giằng co thêm một phút.

Vẫn không nhìn thấy quỷ có ý định hành động, Dương Gian quyết định không thể chờ thêm được nữa.

Có lẽ trì hoãn thời gian là một cái bẫy của con quỷ kia. Đối với loại chuyện linh dị cấp độ S này, hắn không dám có chút khinh thường nào trong lòng.

Sau khi xác nhận nói chuyện sẽ không gặp phải nguy hiểm, Dương Gian bắt đầu mở miệng nói:

- Vương Tuyền, trong tay ông hẳn là có thứ có thể chứa bức tranh đúng không. Cầm tới đây, trước tiên chúng ta phải xử lý bức tranh trong tay tôi đã. Chúng ta không thể nào tiếp tục chờ đợi nữa. Nếu cứ kéo dài thêm thì có xảy ra chuyện gì nữa hay không tôi không thể khẳng định. Cho nên ông cần phải mạo hiểm một lần.

Quả nhiên.

Mặc dù giọng nói của hắn quanh quẩn ở trong hành lang nhưng con quỷ đứng trước cửa vẫn không có bất cứ phản ứng nào.

Vương Tuyền nghe được Dương Gian nói như vậy, sắc mặt hắn ta lập tức biến đổi, vội vàng nói với nhân viên bên cạnh:

- Đưa cái túi đựng quỷ cho tôi, tôi sẽ qua đó cùng Dương Gian xử lý bức tranh kia lại.

Một người đội viên khác hoảng sợ nói:

- Đội trưởng, quỷ đứng ở đó, anh cứ thế mà đi qua hay sao?

Càng đi đến gần quỷ sẽ càng nguy hiểm, đây là điều mà những người được huấn luyện qua như bọn họ hiểu rất rõ.

- Đương nhiên là đi vòng qua, lúc này cần phải mạo hiểm một phen. Quỷ không có hành động, nên Dương Gian không có cách nào suy đoán ra được cần phải xử lý bên nào trước. Cho nên cách tốt nhất là xử lý một thứ. Quyết định này của hắn chính xác nhất, cũng là ổn thỏa nhất. Tôi tin tưởng, chỉ cần xử lý xong bức tranh kia, Dương Gian có thể rảnh tay để đối phó với thứ này.

Vương Tuyền cầm lấy cái túi, chuẩn bị hành động.

- Hai cậu đứng yên ở chỗ này, một mình tôi đi qua đó là được.

Dứt lời, hắn ta không chút do dự bước chân tiến lại gần con quỷ kia.

Đường đi về phía Dương Gian chỉ có một, đó chính là lối đi hành lang, nhưng ở giữa hành lang lại đang bị quỷ ngăn trở. Nên hắn ta chỉ còn cách lách qua người của quỷ để đi tiếp mà thôi.

Nhưng hắn ta chỉ là người bình thường, một khi bị quỷ để mắt đến với khoảng cách gần như vậy, chắc chắn hắn ta sẽ phải chết, đó là điều không thể nghi ngờ, không một ai có thể cứu hắn ta vào lúc đó.

Cho nên Vương Tuyền chỉ còn cách dùng mạng để đánh cược.

Bình Luận (0)
Comment