Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1054 - Chương 1054: Đoạn Ghi Âm 1

Chương 1054: Đoạn Ghi Âm 1

Tào Duyên Hoa nhìn thấy vậy thì lập tức hiểu ra, có lẽ hiện tại Dương Gian và Khương Thượng Bạch đang có mâu thuẫn gì đó. Mâu thuẫn này cũng không phải đơn thuần chỉ là thấy đối phương không vừa mắt thì châm chọc một hai câu.

Sắc mặt của Khương Thượng Bạch thật sự không được tốt.

Tối hôm qua, vì chuyện của Dương Gian mà hắn ta đã phải quanh quẩn một vòng xung quanh thành phố Đại Kinh, không những thế hắn ta còn phải nơm nớp lo sợ Dương Gian đột nhiên xuất hiện và tập kích.

Còn Dương Gian thì sao, hắn thế mà nằm ngủ suốt đêm tại bên trong khách sạn Bình an.

Thế nhưng, đây là tin tức Khương Thượng Bạch vừa mới nhận được hồi sáng.

Khương Thượng Bạch dừng chân, lạnh lùng nhìn hắn.

- Dương Gian, cậu có biết tối hôm qua cậu đang làm cái gì không?

Dương Gian bình tĩnh trả lời:

- Đương nhiên là làm tăng ca, sau đó về ngủ, sao vậy? Tối hôm qua cậu có việc kiếm tôi à?

Khương Thượng Bạch cười lạnh nói:

- Lúc này rồi còn nói bậy bạ để gạt người thì có ý nghĩa gì chứ? Đừng nghĩ là tôi không biết tối hôm qua cậu làm những gì. Nhân dịp đám người Hội anh em chúng tôi xử lý chuyện linh dị của quỷ họa, cậu lại dám ra tay độc ác với chúng tôi. Một số ngự quỷ nhân của chúng tôi đã bị cậu xử lý, nếu hôm nay mà cậu không bàn giao lại cho tôi một cái công đạo. Thì cậu đừng hòng rời khỏi đây, cũng như trở lại thành phố Đại Xương.

Cái gì?

Tào Duyên Hoa ở bên cạnh nghe vậy lập tức giật mình, hắn ta có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn Dương Gian.

Tên này lại đánh nhau với đám người Hội anh em?

Nhưng Vương Tiểu Minh lại tỏ ra như không nghe thấy gì cả, ngồi cúi đầu, nhắm mắt lại.

Lúc này Lưu Tiểu Vũ ở bên cạnh cũng trợn tròn hai mắt, làm ra bộ dạng không thể tưởng tượng nổi.

Dương Gian nhìn Khương Thượng Bạch rồi nói:

- Có bằng chứng không, nếu không có bằng chứng thì đừng có mà vu oan cho người tốt như vậy.

- Không có bằng chứng.

Khương Thượng Bạch tỏ ra cực kỳ tức giận vứt một xấp hồ sơ lên trên bàn họp:

- Biết là cậu sẽ không chịu thừa nhận rồi, đây chính là chứng cứ.

Tào Duyên Hoa cau mày đi qua cầm nó lên, sau đó đọc một chút. Bên trong hồ sơ là bộ dạng chết thảm của một số người của Hội anh em. Ngoài ra còn có một vị ngự quỷ nhân tên là Trương Kiến bị mất tích, còn một người nữa là Hạ Thiên Hùng cũng mất liên lạc. Ngoại trừ điều đó ra, ở một số địa phương quan trọng còn chụp được khuôn mặt của Dương Gian vào thời điểm xảy ra chuyện.

Mặc dù không có chứng cứ xác thực, nhưng chỉ cần những thứ này thôi là đã đủ để hiểu được mọi chuyện.

Dương Gian không thèm nhìn những thứ gọi là chứng cứ kia, chỉ nói:

- Đây chỉ là chứng cứ trong tay cậu mà thôi, cậu nghĩ tôi sẽ tin tưởng nó sao? Lỡ cậu dùng một tấm hình nào đó của tôi, sau đó ghép vào để vu oan giá họa cho tôi thì làm sao đây? Cậu đọc đống chứng cứ này đi, gì vậy, mất tích? Cậu đùa cái gì thế, mất tích mà cũng tính lên đầu của tôi, có lẽ tên này chịu không nổi, bị lệ quỷ khôi phục thì sao. Ngự quỷ nhân chết bất đắc kỳ tử là điều bình thường thôi, có gì phải ngạc nhiên cứ.

Mặt Khương Thượng Bạch đen lại, cố gắng đè nén sự tức giận:

- Trương Kiến mất tích tại quán Bar, đêm hôm đó cậu cũng có mặt tại đó, đây là ảnh chụp của một camera giám sát tại quán ba, cậu cũng đừng có chối nữa.

Dương Gian vẫn khăng khăng không chịu nhận.

- Tôi là một người thanh niên độc thân lâu năm, cảm thấy chán thì chạy đến quán Bar thư giãn một tí, đây là điều bình thường mà? Làm sao cậu có thể xác định được vị trí mà Trương Kiến mất tích chính là quán bar tôi đã đến?

Rầm!

Khương Thượng Bạch nghe được lời ngụy biện kia của hắn thì không thể nào nhịn nổi nữa, lập tức dùng tay đập xuống bàn một phát, khiến cho chiếc bàn kia vỡ tan thành từng mảnh.

- Cậu có chối nữa cũng vô dụng, cậu làm cái gì thì trong lòng cậu rõ nhất. Có thừa nhận hay không đều không quan trọng, điều quan trọng là nếu cậu đã lựa chọn động thủ thì phải gánh chịu cái giá sau khi ra tay.

Tròng mắt Dương Gian híp lại:

- Sao vậy? Không tìm được chứng cứ thì động thủ? Có cần đánh nhau ở đây không? Đối với tôi điều này không sao hết, nhưng cậu đã chuẩn bị tinh thần để bị tôi xử lý chưa. Nếu có trợ thủ thì cùng tiến lên một lần luôn cũng được. Mặc dù cuộc họp sắp bắt đầu rồi, nhưng nhiêu đó thời gian là đã đủ. Dù sao đối với tôi mà nói, đây chỉ là chuyện của mấy chục giây mà thôi.

Nói xong, toàn bộ đèn trong phòng họp bắt đầu lấp lóe, giống như nhận phải thứ gì đó quấy nhiễu vậy, trong không khí tỏa ra một cỗ khí tức âm lãnh.

- Dương Gian.

Tào Duyên Hoa vừa sợ vừa giận, lập tức quát to:

- Cậu bình tĩnh lại một chút đi, nói cho tôi nghe thử xem, rốt cục là chuyện gì đang xảy ra.

Khương Thượng Bạch cũng tỏ ra rất cường thế, hắn ta nói:

- Không phải mọi chuyện đã rõ ràng rồi hay sao? Dương Gian đang ra tay với người của chúng tôi. Đầu tiên là Trương Kiến, sau đó là Hạ Thiên Hùng. Nói không chừng người tiếp theo sẽ là tôi, chứ chưa nói chi đến việc trước đó hắn từng xử lý Cao Chí Cường tại tổng bộ. Từ đầu đến giờ, Hội anh em chúng tôi đã tổn thất mất ba vị ngự quỷ nhân ở trong tay của hắn. Tào bộ trưởng, nếu ngài còn không chịu quản chuyện này, vậy chúng tôi chỉ còn cách dùng phương pháp đơn giản nhất để xử lý.

GIờ phút này trong lòng Tào Duyên Hoa cũng đã tin tưởng, tên Dương Gian này thật sự đã ra tay đối với đám người Hội anh em.

Bởi vì điều này phù hợp với tính cách của hắn.

Tào Duyên Hoa phẫn nộ, quát lớn để răn dạy.

- Dương Gian, cậu càng ngày càng quá đáng rồi đó.

Nhưng khi câu nói này lọt vào tai của Khương Thượng Bạch lại có chút khó coi.

Chỉ chửi một câu thôi? Không còn gì nữa?

Hắn ta mơ hồ cảm thấy, mặc dù Tào Duyên Hoa tỏ ra cực kỳ giận giữ, nhưng thực tế lại không biểu thị bất cứ ý kiến nào đối với cách làm của Dương Gian.

- Quá đáng? Phó bộ trưởng, lời này ngài nên nói với Khương Thượng Bạch thì phù hợp hơn đó. Đúng dịp ở trong tay của tôi có một vài đoạn ghi âm, nếu không ngại thì mọi người cùng nhau nghe một chút.

Dương Gian cũng không hề nhiều lời, trực tiếp cầm điện thoại di động mở ra một đoạn ghi âm, sau đó để nó lên bàn.

Bình Luận (0)
Comment