- Hiện tại còn có ai định nói quy củ cho tôi biết nữa không? Các anh chị tiền bối?
Dương Gian vô cùng nghiêm túc nói:
- Tiện thể nói luôn một câu, thật ra tôi là người tốt, hi vọng mọi người cho tôi cơ hội để làm người tốt, đối với chuyện lúc nãy tôi chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi. Mong mọi người đừng hiểu lầm, dù sao bản chất của tôi không xấu, đó chỉ là nhất thời xúc động mà thôi, cái đó chắc chắn mọi người đều hiểu được đúng không? Tuổi còn nhỏ, chưa chín chắn nên hơi nông nổi.
-...
Cậu nổ súng giết người mà mắt không nháy một cái, vậy mà còn bảo cậu là người tốt?
Có nói khoác thì cũng phải có giới hạn chứ, còn xin lỗi? Giết người, sau đó xin lỗi, đây là xin lỗi làm chi vậy.
Mấy người xung quanh nhíu mày, trầm mặc, không nói gì hết. Thủ đoạn của tên người mới này quá tàn ác, người ta chưa nói hết hai câu đã ra tay rồi, không chút do dự nào khi nổ súng, chẳng lẽ cậu ta không biết Diệp Tuấn cũng là ngự quỷ nhân hay sao?
Thân phận ngang nhau thì phải dè chừng nhau một chút chứ, sao lại ngông cuồng như thế được. Nhưng, ai cũng có thể cảm giác được người mới tên là Dương Gian này không dễ chọc chút nào, mặc dù trong lòng đều có ý kiến nhưng không ai dám làm chim đầu đàn.
Hơn nữa... Diệp Tuấn không nhất định sẽ chết.
Nếu hắn ta chết thì con quỷ kia sẽ đi ra, đây không phải là chuyện tốt.
Bất chợt, thi thể của Diệp Tuấn ở bên cạnh đột nhiên động đậy.
- Hả?
Dương Gian lập tức chú ý đến, là hắn ta còn chưa chết hẳn hay là lệ quỷ chuẩn bị hồi sinh?
Thi thể của Diệp Tuấn run rẩy hai lần, sau đó tần suất rung rẩy bắt đầu lớn dần. Hai tay hai chân của hắn ta ở trên mặt đất vặn vẹo một cách kỳ quái, quỷ dị, nước thi thể càng ngày chảy ra càng nhiều, theo đó là một mùi hôi thối tràn ngập.
Chỉ trong thời gian ngắn mà thi thể hắn ta đã thối rửa nhanh và nhiều như thế.
Dựa theo mức độ thối rữa như thế này, ít nhất hắn ta phải chết từ khoảng 10 ngày trước. Rất khó để tưởng tượng ra được mới vừa rồi khối thi thể này còn đang đứng uống rượu và nói chuyện phiếm ở quầy Bar, sống như một con người bình thường. Trương Hàn ở một bên có chút lo sợ, vội vàng đứng lên và nói:
- Nếu Diệp Tuấn chết thật sự, như thế sẽ tình trạng sẽ rối rắm, các ngươi định xử lý chuyện này như thế nào?
Đúng là tai bay vạ gió, vô duyên vô cớ tự dưng chết đi một ngự quỷ nhân, xuất hiện một con quỷ.
Cho dù ở chỗ này có rất nhiều ngự quỷ nhân nhưng có ai lại muốn lãng phí một cơ hội để đối phó nó chứ?
Sắc mặt của Dương Gian không chút thay đổi, liếc mắt nhìn đối phương, sau đó lại nhìn về phía cỗ thi thể của Diệp Tuấn đang giãy dụa không ngừng.
Lúc sống hắn còn không sợ, chết rồi còn sợ cái gì nữa?... Mặc kệ sau khi chết ngự quỷ nhân có hung hăng thêm đi nữa thì cũng vậy thôi.
- Còn nhúc nhích nữa à? Ngược lại tôi muốn thử xem, sau khi cắt đứt hết tay và chân của anh thì anh còn có thể tiếp tục nhúc nhích được nữa hay không?
Tròng mắt Dương Gian hơi híp, thuận tay vung cây côn đang cầm trong tay, cây côn dài ra.
Đây cũng là vũ khí đặc chế của Hác Thiểu Văn.
Không một chút do dự, hắn giơ tay đập một gậy vào khối thi thể đang giãy dụa của Diệp Tuấn.
Lực đập rất lớn khiến cho khối thi thể bị bẹp xuống đất, cánh tay lập tức bị đánh gãy, quẹo ra phía trước trông hơi quái dị, ngay cả máu thịt hôi thối đều bị đánh văng tung tóe bốn phía.
Dương Gian đập một gậy lại một gậy, vừa đập vừa nói.
- Nhúc nhích, tiếp tục nhúc nhích đi.
Cũng không biết là do bị hắn đánh hay do thi thể mà nó càng giãy dụa một cách điên cuồng hơn trên mặt đất. Máu thịt văng hết ra xung quanh, mùi hôi thối phả vào mặt khiến cho ai nấy đều cảm thấy buồn nôn. Dương Gian vừa thở vừa cầm gậy tiếp tục đập.
- Chết cũng không chịu chết cho tự nhiên, ngược lại tôi muốn xem con quỷ giấu trong người anh là gì.
Trên mặt hắn tỏ ra dữ tợn, kết hợp với khí chất lạnh lùng khiến cho hắn giống như một con ác quỷ vừa mới leo ra từ trong địa ngục vậy, khiến cho người ta phải phải phát khiếp khi nhìn thấy hắn.
Hắn không những là một kẻ hung ác mà còn là một tên điên. Mấy người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm kêu may mắn, may người đi kiếm hắn gây phiền phức là Diệp Tuấn, nếu không thi thể trên mặt đất chính là bọn chúng rồi.
Quá ác độc.
Đây vẫn còn là trẻ con hay sao.
Lúc này, tại tầng hai của câu lạc bộ.
Một người thanh niên nhìn thấy toàn bộ moi chuyện xảy ra, anh ta nhíu mày:
- Tên người mới gọi là Dương Gian này đúng là ngang ngược, vô tình, tàn nhẫn... Mới tới mà đã đập phá trong câu lạc bộ rồi, nên giết.
Có một người khác ở bên cạnh, trên người được che phủ kín mít, không cách nào nhìn ra là nam hay nữ, người này mở miệng nói:
- Không thể giết được, hồ sơ của người ta đều đã nằm trong kho tư liệu của cảnh sát rồi, hậu trường bọn họ rất vững, nếu cậu tra tấn hắn, sau này sẽ gặp phải phiền phức.
- Như thế lại càng phải giết, nếu để hắn làm cảnh sát của thành phố Đại Xương, chúng ta còn có không gian để sinh tồn nữa hay sao? Chúng ta phải giết gà dọa khỉ, bằng không lại xuất hiện thêm mấy lần người mới gây gổ như thế này nữa, câu lạc bộ khỏi phải hoạt động luôn?
Người bịt mặt này nói với giọng âm trầm:
- Hiện tại người ta mới là người giết gà, còn chúng ta mới là khỉ đó, muốn ổn định cục diện cần phải có thực lực. Nhìn thì thấy hành động của tên Dương Gian này rất lỗ mãng nhưng thật ra hắn đã mò được quy củ rồi. Cậu cảm thấy loại người nào là đáng sợ nhất?
- Loại người không tuân thủ quy cũ là đáng sợ nhất, không có quy cũ sẽ không có ràng buộc. Sở dĩ ngự quỷ nhân khác với quỷ, không phải do thực lực khủng bố hay gì đó mà là bởi vì ngự quỷ nhân có một loại ràng buộc vô hình. Mặc dù bọn họ đã không chế ác quỷ nhưng bản chất vẫn là con người, mà hắn...
Đưa mắt nhìn Dương Gian đang cầm cây gậy đánh vào thi thể, sau một lát tên này mới tiếp tục nói:
- Hắn càng giống quỷ hơn là người, với lại năng lực của hắn là gì cậu lại hoàn toàn không biết gì hết.
Người thanh niên nói:
- Khó chơi đến mức nào chứ, hắn cũng chỉ khống chế được một con lệ quỷ mà thôi...
Sau khi đánh liên tục một hồi, Dương Gian thở hồng hộc, nên hắn định nghỉ ngơi một lát, sau đó lại chuẩn bị đánh tiếp.
Vốn dĩ Diệp Tuấn đã chết rồi nhưng đột nhiên anh ta lại dùng tay nắm lấy chân của Dương Gian, mở miệng nói:
- Đại, đại ca, đừng đánh nữa được không, cho tôi chút mặt mũi đi mà, dù thế nào đi nữa thì trong người tôi còn có quỷ mà, chẳng lẽ ngài không sợ quỷ hay sao?
Dương Gian sững sờ một lát:
- Hả? Anh không chết?
Diệp Tuấn nói:
- Tý nữa là chết rồi.
Dương Gian quan sát cỗ thi thể kỳ quái của Diệp Tuấn:
- Anh đúng là dai thật, đập bể đầu, đánh cho thi thể thành dạng này rồi mà vẫn chưa chịu chết, nãy cứ tưởng là con quỷ trong người anh sắp sửa nhảy ra khiến cho tôi phải hưng phấn một hồi. Nếu không chết thì chúng ta lại tiếp tục nói chuyện quy củ vậy.
-....