---
- Alo, Dương Gian, cậu có ở đó không? Tôi là Lưu Tiểu Vũ đây, nếu có nghe được thì hãy trả lời tôi một câu đi."
- Dương Gian, có phải là cậu đã vứt điện thoại di động định vị vệ tinh đi rồi đúng không? Vì sao bên phía của cậu không có chút âm thanh nào vậy, tốt xấu gì cũng trả lời tôi một câu chứ.
- Có phải cậu đang tức giận Phó bộ trưởng phải không?
Ở bên trong văn phòng riêng của mình, Lưu Tiểu Vũ nằm sấp trên mặt bàn, liên tục nói chuyện cùng chiếc microphone trước mặt với hy vọng sẽ nhận được câu trả lời từ Dương Gian.
Cô ta tin chắc rằng cuộc gọi không hề xảy ra bất cứ vấn đề gì cả, từ trước đến giờ đều duy trì trạng thái kết nối, chỉ là ở đầu dây bên kia không có âm thanh mà thôi.
"Lần đầu tiên xảy ra loại chuyện như này, có phải bên phía của Dương Gian đã xảy ra chuyện rồi hay không?"
Sau khi kêu gọi cả buổi mà không nhận được đáp lại, theo bản năng Lưu Tiểu Vũ bắt đầu phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Dựa theo kinh nghiệm của cô ta, đây chắc chắn không thể nào là việc Dương Gian không muốn nghe nên để như vậy cẩ.
Thế nhưng ở đầu dây bên kia lại không đưa ra câu trả lời để khẳng định suy đoán cửa cô ta. Mà cô ta cũng biết cứ gọi như thế này mãi cũng không phải là cách hay. Vì thế Lưu Tiểu Vũ bắt đầu dựa theo định vị vệ tinh để xác định vị trí của Dương Gian. Dần dần cô ta phát hiện ra một điều khá kỳ quặc, vị trí của Dương Gian từ đầu đến giờ chưa từng thay đổi. Ngoại trừ điều đó ra, vị trí hiện tại của Dương Gian cũng khiến người ta cảm thấy khá kỳ quái, bởi vì nó nằm trên con đường gần khách sạn Bình an.
Vì nghi ngờ nên Lưu Tiểu Vũ hỏi dò một câu:
- Dương Gian, nếu cậu còn không đáp lại lời của tôi thì tôi sẽ chạy qua đó kiếm cậu đấy.
Nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Mặc dù khả năng kia không lớn, nhưng hiện tại Lưu Tiểu Vũ đang thực sự nghi ngờ có phải là Dương Gian vứt điện thoại di động định vị vệ tinh đi rồi hay không. Còn hắn thì đang đi làm việc gì đó vào lúc này.
Không thể nào chứng thực được.
Nên cô ta chỉ có thể suy đoán được như vậy.
Do dự một chút, cuối cùng Lưu Tiểu Vũ quyết định cưỡng ép mở ra camera ghi hình trên điện thoại để quan sát tình hình xung quanh.
"Thử nhìn xem là đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu Dương Gian đã vứt điện thoại di động thì phải báo cho người đi thu hồi nó về ngay."
Sau một phen thao tác, cuối cùng camera của điện thoại đã được Lưu Tiểu Vũ mở ra và bắt đầu truyền về màn hình tình hình xung quanh.
Tuy nhiên, vừa mới mở camera ra và nhận một số tín hiệu đầu tiên thì Lưu Tiểu Vũ đã phát hiện ra điều bất thường.
Bởi vì thứ hiện lên trên màn hình là một mảng đỏ bừng, chứ không giống như khung cảnh của buổi tối.
Nhưng toàn bộ đồ vật được camera quay chụp lại thì đều rất bình thường, một con đường nho nhỏ. Dựa theo góc độ quay của camera vào lúc này, thì đúng là chiếc điện thoại di động định vị vệ tinh đang nằm trên mặt đất, giống như có ai đó tùy tiện vứt nó xuống vậy.
Nhất thời Lưu Tiểu Vũ có chút đau đầu:
"Không phải là Dương Gian thực sự vứt điện thoại di động vệ tinh xuống ven đường rồi đó chứ. Tên điên Dương Gian này đang nghĩ cái gì vậy trời, sao ngay cả điện thoại di động cũng vứt đi, chẳng lẽ cậu ta định từ chức? Trời đất, tuyệt đối không được từ chức như vậy, cậu ta mà từ chức rồi thì mình biết phải làm sao đây? Chỉ làm liên lạc viên của cậu ta mà đã vất vả như vậy rồi, mình không muốn làm liên lạc viên của người khác đâu."
"Thế nhưng, dù cậu ta có định từ chức đi nữa thì tốt xấu gì cũng nên báo với mình một tiếng chứ, chẳng lẽ không tin mình như vậy sao?"
Trong lòng Lưu Tiểu Vũ có chút u oán.
Tuy nhiên, phàn nàn thì mặc phàn nàn, cô ta vẫn phải làm việc theo quy định.
Nếu điện thoại di động bị mất đi, thì sau khi xác định ra được vị trí của điện thoại di động, Lưu Tiểu Vũ cần phải đưa nó trở lại trong thời gian ngắn nhất. Bởi vì bên trong mỗi một chiếc điện thoại di động đều chứa rất nhiều tư liệu tình báo, không thể nào để nó bị tiết lộ ra ngoài được.
Lưu Tiểu Vũ hơi khống chế camera để thay đổi góc nhìn, nhằm xác định vị trí cụ thể của chiếc điện thoại ở chỗ này.
Tuy nhiên, ngay khi góc quay của camera vừa mới đổi, sắc mặt cô ta lập tức biến sắc, một cỗ kinh hoàng cùng bất an nhanh chóng trào ra từ sâu trong lòng của cô ta.
Ở bên trong góc quay của camera, Lưu Tiểu Vũ chứng kiến một người.
Người này đang nằm sấp trên mặt đất, không hề nhúc nhích, xung quanh chảy ra một đống máu tưới, khiến cho toàn bộ thi thể đều bị nhuốm đỏ. Mặc dù không thể nhìn thấy hết toàn bộ, nhưng từ dáng người và bộ trang phục quen thuộc kia, Lưu Tiểu Vũ có thể xác định được, người này rất giống với... Dương Gian.
- Không, không thể nào!
Lưu Tiểu Vũ trợn tròn hai mắt, cả người hơi run run, tâm trạng khẩn trương đến cực điểm. Cô ta tiếp tục thay đổi góc nhìn để quan sát được rõ hơn.
Góc quay được thay đổi một lần nữa.
Cỗ thi thể nằm trên mặt đất kia bắt đầu hiện ra toàn bộ, cô ta nhìn thấy ở bên cạnh cỗ thi thể kia có một cây quỷ nến màu đỏ đậm. Cùng với bộ quần áo quen thuộc mà Dương Gian từng mặc khi tham gia cuộc họp sáng ngày hôm nay.
Góc quay của camera lại được thay đổi thêm lần nữa.
Sau một giây, một cỗ thi thể không đầu xuất hiện trước mắt của Lưu Tiểu Vũ, mà ở bên cạnh cỗ thi thể này, cô ta nhìn thấy đầu của Dương Gian....
- A!
Cả người Lưu Tiểu Vũ nhảy dựng lên khỏi ghế, trong nháy mắt sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch, thân thể vô ý thức lùi về sau, dường như muốn rời xa khung cảnh tàn khốc kia. Tuy nhiên người của cô ta đã chạm phải bức tường phía sau, không còn đường lùi nữa. Lúc này trong đầu của cô ta luôn luôn xuất hiện hình ảnh chiếc đầu của Dương Gian nằm bên cạnh cỗ thi thể, không thể nào xóa đi được.