Thêm truyện vào TỦ SÁCH để nhận được thông báo CHƯƠNG MỚI NHẤT
---
Không mất bao lâu.
Tất cả mọi người đều rời đi khỏi đây.
Căn phòng này đã bị niêm phong lại, toàn bộ những tư liệu có liên quan đến Dương Gian ở bên trong đều bị phong tỏa, không cho bất cứ người nào xem xét.
Tin chắc rằng chẳng mấy chốc sẽ có tin tức truyền ra, Dương Gian chết vi chuyện linh dị.
Lưu Tiểu Vũ nhìn lấy căn phòng làm việc của cô ta bị phong tỏa, hai con mắt đỏ hồng vì khóc lộ ra vẻ mờ mịt cùng nghi hoặc. Cô ta không biết vừa rồi đã đưa ra quyết định, nhưng có biết hay không cũng không quan trọng.
Giờ phút này tinh thần và thể xác của Tào Duyên Hoa đang cực kỳ mệt mỏi. Hắn ta không biết rốt cục quyết định này là đúng hay sai. Hắn ta chỉ biết, bất kể kết quả như thế nào thì tổng bộ đều đã bị mất đi một vị ngự quỷ nhân có danh hiệu mắt quỷ.
Trên đường trở lại tổng bộ, hắn ta đụng phải một người.
Vương Tiểu Minh đứng ở trước cửa văn phòng của hắn ta, dường như đang chờ hắn ta trở về.
Rất ít người được giáo sư Vương chờ như vậy, bình thường đều là người khác phải chờ hắn ta, bởi vì thời gian của hắn ta luôn luôn không đủ dùng.
Còn chưa kịp chào hỏi, Vương Tiểu Minh đã nói:
- Dương Gian chết rồi?
Tào Duyên Hoa gật gật đầu:
- Đã xác nhận, chết vì chuyện linh dị.
Sắc mặt Vương Tiểu Minh không chút thay đổi nào:
- Thật à? Nhưng ông cũng không cần phải giải thích cho tôi nghe đâu. Tôi không hứng thú đối với cái chết của Dương Gian, tôi chỉ cảm thấy hứng thú đối với một thứ trên người của hắn. Có thể tìm thi thể hắn về không?
Tào Duyên Hoa xoa xoa trán, hắn ta cảm thấy cực kỳ đau đầu.
- Trong thời gian ngắn khó mà làm được, quỷ vực của Dương Gian rất đặc biệt, từng có thể xâm nhập được quỷ vực của cảnh sát quỷ, cho nên...
Vương Tiểu Minh nói:
- Vào không được phải không. Nhưng cuối cùng sẽ xuất hiện thôi, nếu Dương Gian xuất hiện, nhớ báo cho tôi biết.
Nói xong, hắn ta liền xoay người rời đi.
Tào Duyên Hoa đưa mắt nhìn Vương Tiểu Minh rời đi, ông ta không thể nào hiểu được, trong đầu vị giáo sư Vương kia đang suy nghĩ cái gì.
Mà thôi, hiện tại không phải là thời điểm hắn ta cần quan tâm đến vị giáo sư Vương này. Mấy ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cho hắn ta không thể nào xử lý nổi.
…
Trên con đường hỗn loạn bên trong bốn tầng quỷ vực.
Tất cả những người vô tội xung quanh đang liên tục cầu cứu, nghĩ cách rời khỏi chỗ này.
Lúc này có một đôi bạn trẻ đang yêu hoảng sợ ngồi xổm ở ven đường, sau đó dùng chai nước lọc vừa mua được trong siêu thị để tẩy rửa vết máu trên người.
Máu này không phải của bọn họ, mà là của Dương Gian đã chết kia.
Tại lần thứ nhất bị tập kích, cổ của Dương Gian bị cắt mất một nửa, máu tươi phun ra ra xung quanh, văng trúng một số người xui xẻo đi ngang qua đó. Nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, cổ của người đó đột nhiên bị đứt, máu tươi phun ra ào ào, khiến cho đôi bạn trẻ này vẫn còn cảm thấy rùng mình.
Người thanh niên vẫn chưa thể tỉnh lại, cậu ta nhìn lấy chiếc khăn tay nhuốm đầy máu rồi nói:
- Thật sự là xui xẻo, vừa rồi người kia xảy ra chuyện gì thế, tại sao cổ lại đột nhiên vỡ ra. Trên người anh còn dính máu không?
Trong lòng của người bạn gái vẫn còn đang sợ hãi, vừa rồi cô ta thiếu chút nữa bị hù chết.
- Lau gần sạch rồi, chỉ còn lại một chút dính trên quần áo thôi. Mấy chỗ đó không rửa được.
- Không rửa được thì thôi, trở về nhà thay đồ là được. Lại nói, hiện tại toàn bộ con đường này đang xảy ra chuyện gì vậy, vì sao mọi thứ đều phát ra màu đỏ. Là do mắt anh có vấn đề hay sao thế?
Người thanh niên kia vẫy vẫy tay cho bớt được, sau đó nhìn ra xung quanh.
Tuy tình trạng xung quanh khá khác thường, nhưng vì trên đường có quá nhiều người, lại thêm chưa xảy ra chuyện gì, cho nên cậu ta cũng không có cảm thấy sợ hãi.
Lúc này, cô bạn gái bên cạnh đột nhiên túm lấy tay của cậu thanh niên, trong mắt cô gái toát ra vẻ hoảng sợ cùng bất an.
Cậu thanh niên tò mò hỏi:
- Sao thế?
Cô bạn gái giơ cánh tay run rẩy chỉ về phía vị trí nằm đối diện với con đường, cách đó không xa, chỗ đó chính là chỗ mà người vừa nãy bị cắt đầu.
- Người kia đứng... Đứng lên, nhưng không có đầu.
Cậu thanh niên lập tức nhìn sang, sau đó con ngươi của cậu ta đột nhiên co rụt lại, theo đó một cảm giác lạnh lẽo bắt đầu ùa ra.
Lúc này, người vừa nãy bị chết một cách bất ngờ kia, một cỗ thi thể không đâu đang đứng ở chỗ đó. Trên thi thể dính đầy máu tươi đã bị đông kết lại, vết thương trên cổ lộ ra khá giữ tợn. Đến tận giờ nó vẫn còn liên tục chảy máu ra ngoài.
Dựa vào quần áo trên người của cỗ thi thể này, cậu thanh niên kia chắc chắn nhận ra được, đây là người xui xẻo bị cắt cổ vừa nãy.
- Không, không có đầu mà vẫn có thể đứng dậy? Đó là còn là con người hay sao?
Cậu ta lẩm bẩm một mình, sau đó dường như cậu ta ý thức được điều gì đó, trong lòng bắt đầu có cảm giác rùng mình, vội vàng nắm lấy tay bạn gái và chạy về phía sau.
- Mau, mau rời khỏi đây. Chúng ta phải cách thứ này càng xa càng tốt, đừng có chờ ở đây nữa. Anh cảm thấy chuyện này có gì đó không thích hợp.
Chàng thanh niên này cũng không phải loại người máu nóng, thích mạo hiểm. Lúc này cậu ta đột nhiên cảm nhận được một loại nguy hiểm nào đó cực kỳ đáng sợ, mặc dù không biết nó là cái gì. Nhưng không thích hợp chính là không thích hợp và cách tốt nhất chính là rời xa nó.
Rời xa cỗ thi thể không đầu kia và rời xa luôn cả đoạn đường đang bị ánh sáng màu đỏ bao phủ.
Thế nhưng, người chú ý đến cỗ thi thể không đầu này không chỉ có hai người bọn họ.
Chỉ là phần lớn người còn không có quan tâm đến, chỉ cho rằng đây là một trò đùa quái đản nào đó. Cũng có người cho rằng đây chỉ là một con ma nơ canh bằng nhựa mà thôi. Cộng thêm việc rất nhiều người đều đang thảo luận về hiện tượng toàn bộ mọi thứ chuyện sang màu đỏ. Cho nên bọn họ đã coi thường sự tồn tại của cỗ thi thể này. Cho dù có một số người phát hiện ra sự bất hợp lý của cỗ thi thể này, thì bọn họ đều lựa chọn cách xa nó.