Đại khái khoảng tám giờ tối ngày hôm đó.
Ting ting!
Một loạt điện thoại di động định vị vệ tinh của ngự quỷ nhân ở bên trong thành phố Đại Kinh đều nhận được một đoạn tin nhắn ngắn từ tổng bộ. Một tin nhắn cưỡng chế, không thể từ chối.
- Hả? Dương Gian bị cuốn vào bên trong một chuyện linh dị không biết nào đó, khả năng là đã chết, chỗ xuất hiện chuyện linh dị kia ở...
Lúc này ở trong khách sạn Bình An, Trương Lôi lấy điện thoại di động ra và nhìn một chút, ngay lập tức sắc mặt hắn ta biến đổi, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin nổi.
Mắt quỷ Dương Gian đã chết, chết không ai biết?
Đùa cái gì thế?
Phải nhìn đi nhìn lại đoán tin nhắn mấy lần, Trương Lôi mới xác định được. Đoạn tin nhắn này là do tổng bộ gửi đi, chứ không phải là một trò đùa quái đản của một ai đó. Vả lại chuyện này xảy ra trên đường, cách khách sạn bình an không xa.
"Lạ thật, toàn bộ ngọn nguồn xảy ra chuyện linh dị đều bị phong tỏa. Như vậy thứ vừa rồi xâm nhập vào khách sạn chính là con quỷ không biết kia."
Lúc này Trương Lôi lựa chọn trầm mặc, cả người đều không khỏi cảm thấy có một cỗ hàn ý.
Một vị đội trưởng, một ngự quỷ nhân đỉnh phong cứ thế mà chết đi? Trước đó, lúc giữa trưa, hắn ta và Dương Gian còn bàn bạc với nhau về việc tổ đội. Nếu không phải lúc đó Dương Gian bị Hùng Văn Văn lôi kéo đi nhà của nó để ăn cơm thì không chừng chuyện tổ đội đã thành rồi.
Mới cách nhau chưa được bao lâu mà người không còn nữa?
Đây chính là Dương Gian đó, là mãnh nhân có thể xử lý được chuyện linh dị của quỷ chết đói, trải qua chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ. Đã thế trong tay của hắn vẫn còn có quỷ nến, búp bê thế mạng. Với một đống thứ giữ mạng như vậy, rốt cục là chuyện linh dị như nào mới có thể giết chết hắn một cách vô thanh vô thức?
Ngoài sự kinh ngạc, hắn ta còn có cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Hiện tại tin tức này đã được tổng bộ gửi ra ngoài và số người tiếp nhận được nó không chỉ một mình Trương Lôi.
Lúc này Trần Nghĩa đang tìm kiếm tung tích của quỷ họa tại một khu vực nào đó trong thành phố, hắn ta cũng nhận được đoạn tin nhắn này. Sau khi đọc được nội dung của tin nhắn, hắn ta lập tức nhíu mày, lộ rõ vẻ khó tin:
- Cái gì? Dương Gian chết rồi?
Hắn ta dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía xảy ra chuyện linh dị, sắc mặt càng trở nên ngưng trọng.
Rốt cục là chuyện linh dị như thế nào mới có thể giết chết được Dương Gian đây?
Mặc dù việc ngự quỷ nhân chết bởi chuyện linh dị là một điều khá bình thường, nhưng trong lòng Trần Nghĩa hiểu rất rõ năng lực sinh tồn của Dương Gian.
- Trong lúc mấu chốt như này lại mất đi một vị đội trưởng....
Trong lòng Trần Nghĩa lại tỏ ra lo lắng.
Lúc này ở bên trong một ngôi biệt thự thuộc tiểu khu nào đó.
Quách Phàm và Chung Sơn đồng loạt nhận được đoạn tin nhắn này. Bọn họ cũng mới vừa đi tuần tra một vòng, nhưng không nhìn thấy quỷ họa. Hiện tại bọn họ đang định đi nghỉ.
- Nhìn thấy rồi chứ? Dương Gian chết?
Quách Phàm nhìn Chung Sơn một cái, sau đó tỏ ra có chút kinh hỉ đứng dậy:
- Ha ha, tên kia vậy mà chết sớm hơn cả tôi. Xem ra mắt quỷ Dương Gian cũng không có mạnh như người ta đồn đãi. Tôi biết mà, tên gia hỏa này suốt ngày tỏ ra hung hăng càn quấy, sớm muộn gì cũng sẽ chết thôi. Vả lại, hiện tại hắn chết rồi, chiếc ghế của đội trưởng sẽ trống. Chung Sơn, chúng ta có cơ hội rồi.
Chung Sơn vừa hút thuốc vừa nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động. Một lúc sau, hắn ta để điện thoại xuống và nói:
- Đừng có cao hứng như thế, đây chỉ là nghi ngờ đã chết thôi, cũng không phải là hắn đã thực sự chết. Cậu còn nhớ Đồng Thiến, người từng mất tích ở trong khách sạn Caesar không? Mất tích nguyên một tuần, vậy mà cuối cùng cô ta vẫn sống sót.
- Đây chính là tin tức do tổng bộ gửi đó, cậu cảm thấy nếu không thực sự xác nhận được thì tổng bộ sẽ dám gửi những tin tức kiểu như này hay sao? Chữ khả năng mà bọn họ dùng ở đây chỉ là giữ lại chút xíu hy vọng mà thôi. Chứ thực chất trong lòng mọi người đều đã biết chắc rồi.
Quách Phàm cười nhẹ một tiếng, tâm trạng lúc này của hắn ta rất tốt.
Chung Sơn khẽ lắc đầu nói:
- Cậu nói khá có lý. Nhưng việc Dương Gian chết đi không có quan hệ gì với chúng ta cả. Mặc dù Dương Gian đã từ chối lời mời nhập bọn của chúng ta, nhưng giữa hai bên cũng không phải là kẻ địch, không cần phải vui như thế đâu. Vả lại, hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, vậy mà chết đi một vị đội trưởng, cậu không cảm thấy đây là một điềm xấu hay sao? Thiếu đi một người, có nghĩa là một khi chuyện linh dị của quỷ họa bộc phát, chúng ta sẽ phải gánh chịu thêm một phần nguy hiểm.
Quách Phàm nói:
- Đó là chuyện sau này, tôi quản được lâu như vậy, dù sao hắn chết làm tôi cảm thấy cao hứng.
Ở một chỗ khác.
Nơi mà ngọn nguồn của chuyện lần này đang xảy ra, Lý Quân cũng nhận được tin nhắn này. Hắn ta cúi đầu nhìn điện thoại di động.
"Dương Gian chết rồi? Thật sự đáng tiếc."
Hắn ta nhịn không được mà phải thở dài, tiếc hận vì người đã chết.
Nhớ lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Dương Gian, khi đó hắn ta đang bồi tiếp giáo sư Vương đến thôn Hoàng Cương của thành phố Đại Xương để thu hồi lại chiếc quan tài quỷ. Khi đó Dương Gian cùng với một vị ngự quỷ nhân tên là Trương Hàn trở thành một trong số không nhiều người có thể sống sót khỏi chuyện linh dị.
Thời gian trôi nhanh, mới đó mà đã nửa năm trôi qua. Vị ngự quỷ nhân vô danh trước kia đã trở thành một nhân vật có ảnh hưởng rất lớn của tổng bộ. Không nghĩ đến hắn vừa mới tham gia cuộc họp lúc sáng, lúc chiều đã nhận được tin hắn chết.
"Nói như vậy, quỷ vực ở chỗ này là do Dương Gian bị chết và mấy con quỷ trong người hắn khôi phục lại gây ra?"
Lý Quân nhìn lấy đoạn đường cách đó không xa, lúc này nó đã hoàn toàn biến mất, tâm trạng hắn ta càng tồi tệ.
Bị chết đi một vị ngự quỷ nhân, có thêm một chuyện linh dị, đây chẳng khác gì họa vô đơn chí.
Lúc này Tào Dương đang đi tản bộ trên đường, sau khi nhận được đoạn tin nhắn này, lập tức cười lạnh lẩm bẩm:
- Đám người Hội anh em ra tay nhanh thật, đồng thời còn thành công. Đúng là một cỗ thế lực khiến cho người ta phải buồn nôn. Làm chính sự thì chẳng khác gì một tên phế vật, mà thanh toán nội bộ lẫn nhau thì cực kỳ trâu bò. Loại thế lực này không cần thiết phải tồn tại làm gì. Tin nhắn này của tổng bộ thì không cần phải nói, nhất định là đang lấy đại cục làm trọng, vì ổn định cục diện nên mới gửi đi thứ này. Chờ cho chuyện lần này ổn định lại, thì bọn họ chắc chắn sẽ tìm Hội anh em để tính sổ sách.
- Chỉ là...