---
- Người của cậu đều chết sạch hết rồi, hiện tại mới nói những cái này có ý nghĩa gì sao?
Dương Gian nói, đồng thời thu hồi quỷ ảnh ở dưới chân, còn mắt quỷ ở trên trán thì không nói, một chút cũng không rời khỏi hắn. Dựa theo tình trạng lúc này của hai người, động thủ chỉ là việc diễn ra trong nháy mắt.
- Mặc dù sẽ có một chút ảnh hưởng, nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi chịu đựng của tôi. Dù sao chỉ cần hôm nay cậu chết đi, toàn bộ mọi chuyện có thể từ từ trở lại với quỹ đạo của nó.
Phương Thế Minh dừng chân, dường như hắn ta bị mệt. Cỗ thân thể quái dị kia không thể nào đủ để chống đỡ những hoạt động bình thường này của hắn ta nữa. Hắn ta nhịn không nổi phải cúi người ngồi trên một chiếc bàn cạnh đó để nghỉ ngơi.
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Giết tôi? Cậu làm được không?
Hiện tại hắn đang phải chịu nguyền rủa của hộp âm nhạc, dù lệ quỷ khôi phục lại cũng không thể nào cướp đi ý thức của hắn, trừ phi nguyền rủa này bị hết tác dụng và chính nó lấy đi tính mạng của hắn. Nếu không hiện tại Dương Gian cũng không biết bản thân nên làm cách gì mới có thể chết.
Phương Thế Minh muốn giết chết hắn?
Dương Gian không tin.
- Thử chút xem sao.
Giọng điệu của Phương Thế Minh có chút quái dị, ngữ điệu cũng rất tùy tiện, giống như không coi chuyện giết Dương Gian là chuyện gì to tát. Hoặc là hắn ta căn bản không để một ai vào trong mắt, không có người nào là hắn ta giết không được.
- Đúng rồi, cậu đang tìm thứ này phải không?
Bất chợt, hắn ta lấy một cây kéo cũ kỹ từ trong túi quần ra. Kiểu dáng của cây kéo này không phải thời cận đại, mà là phong cách từ thời kỳ Dân Quốc. Đồng thời phần tay cầm của cây kéo quấn quanh rất nhiều sợi tóc. Những sợi tóc này vẫn còn dính lấy da đầu, có nhiều chỗ bị hư thối.
- Giết được tôi, thứ này sẽ là của cậu.
Trên khuôn mặt khô héo của Phương Thế Minh cố nặn ra một nụ cười. Nụ cười này giống như nụ cười của lệ quỷ, khiến cho người ta cảm thấy một cỗ sợ hãi không nên lời.
- Thử chút xem sao.
Dương Gian dường như cũng không để hắn ta vào mắt, thuận miệng nói. Đánh nhau, từ trước đến giờ hắn chưa từng ngán ai cả.
- Lại là một kẻ lỗ mãng, cũng giống như tên gia hỏa bị bệnh ảo tưởng kia. Nếu cậu đã chờ đợi không nổi, nôn nóng muốn tìm cái chết, vậy tôi liền tiễn cậu một đoạn. Kiếp sau có học xong trường lớp thì nhớ nên ra ngoài xã hội mà học thêm một khóa về cách quỷ gối trước người khác, đừng đắc tội với một số người không nên đắc tội, nếu không sẽ gặp phải thiệt thòi.
Phương Thế Minh tỏ ra bộ dạng giống như một lão tiền bối, dạy dỗ Dương Gian.
Nhưng ngay khi hắn ta vừa mới nói xong, Dương Gian lập tức cảm giác được thân thể của hắn đang trầm xuống, giống như có thứ gì đó đang đè trên người hắn.
Không, không phải giống như, mà thực sự có thứ gì đó... Hình như đang có một cỗ thi thể băng lãnh đang ghé vào lưng của hắn, muốn đè hắn xuống.
Trong nháy mắt, Dương Gian không thể nào đối kháng được với trọng lượng cửa cỗ thi thể kia, cả người đổ vật xuống đất, quỷ ảnh trong cơ thể cũng không thể nào chống cự, nó bị thứ này áp chế.
- Răng rắc! Răng rắc....
Thậm chí hắn còn nghe thấy được tiếng xương ngực vỡ.
Lúc này Phương Thế Minh mới đứng dậy và nói:
- Không cần phải phản kháng đâu, cõng con quỷ này, người bình thường sẽ bị nó đè chết ngay lập tức. Cho dù là quỷ cũng sẽ bị nó áp chế. Nó khác với Cảnh sát quỷ, nó không hạn chế số lượng. Chỉ cần cõng không nổi thì dù cậu có khống chế bao nhiêu con quỷ cũng sẽ bị thứ này áp chế đến một mức độ nào đó. Cậu có biết vì sao người của tôi lại thành ra thế này không? Suốt ngày phải cõng thứ này ở trên lưng thì không gầy không được.
Hắn ta hơi uốn éo cổ và vai, dường như đang hưởng thụ loại cảm giác nhẹ nhõm này. Con quỷ này muốn tập kích Dương Gian thì cần phải thỏa mãn một điều kiện. Đó chính là Dương Gian phải cao hơn con quỷ đó.
Nói một cách khác, ở trong một phạm vi nào đó, con quỷ này sẽ tập kích người cao nhất. Mà vừa rồi hắn ta cố tình ngồi xuống, lại thêm xung quanh chỉ có hai người là hắn ta và Dương Gian. Thế là Dương Gian sẽ bị quỷ để mắt đến, đây là điều chắc chắn, không thể tránh khỏi.
Với lại ba tầng quỷ vực cũng không thể nào tránh né, giống như một khi bị thứ này để mắt đến thì dù trốn đi đâu cũng không được.
- Cho nên, cậu cho rằng bản thân đã thắng?
Mặc dù Dương Gian gánh không nổi cỗ thi thể này, thậm chí xương ngực của hắn đã bị ép vỡ, trong miệng không ngừng phun máu, nhưng vẫn ngẩng đầu.
Trong nháy mắt hai con mắt quỷ chồng vào nhau. Chỉ trong giây lát, sáu tầng quỷ vực được hắn mở ra. Xung quanh được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu đỏ đậm như máu.
Bình thường, ba tầng quỷ vực có thể xâm nhập quỷ vực của quỷ chết đói, bốn tầng có thể phát hiện ra chân tướng của quan tài quỷ. Năm tầng quỷ vực có thể khiến cho người và quỷ biến mất khỏi thế giới này một đoạn thời gian, cũng có thể xâm nhập vào trong quỷ vực của Cảnh sát quỷ. Còn sau khi mở ra tầng thứ sáu của quỷ vực sẽ phát sinh ra chuyện gì, Dương Gian không hề hay biết.
Hắn chỉ biết, tên Phương Thế Minh này rất nguy hiểm, hắn không muốn ẩn tàng năng lực nữa. Bởi vì hắn biết năm tầng quỷ vực sẽ không thể nào tiêu diệt tên này.
Dương Gian không nghĩ tới là phương thức khống chế lệ quỷ tập kích của Phương Thế Minh lại quỷ dị như này.
Không có dấu hiệu, không có cảm giác, thậm chí ba tầng quỷ vực của hắn không có cách nào khống chế. Mọi việc giống như hắn đột nhiên cảm thấy lưng đột nhiên trầm xuống. Đến khi Dương Gian phát hiện ra ở phía sau lưng hắn đã có một cỗ thi thể băng lãnh, thì hắn không còn bất cứ cơ hội phản kháng nào nữa, chỉ còn cách gục ngã, không có bất cứ động tĩnh nào.
Cỗ thi thể này rất nặng, nặng đến mức hắn không thể tưởng tượng nổi. Nó chẳng những đè sập thân thể của Dương Gian, mà nó còn áp chế luôn cả những con quỷ trong người của hắn, khiến cho hắn chỉ có thể gục ngã trên mặt đất. Xương ngực bị vỡ vụn, nội tạng cũng nát, Dương Gian có cảm giác bản thân sắp sửa bị thứ này ép cho nát bét.
Lúc này, phản ứng đầu tiên của Dương Gian không phải là giãy dụa, chống cự, mà ngay khi thân thể sắp sửa bị đè sập hắn lập tức mở ra tầng thứ sáu của mắt quỷ. Phản kích mới là lựa chọn đúng đắn nhất trong tình huống này.