---
"Nếu chỉ như vậy thì mình chẳng có chút ưu thế nào cả."
"Không, không đúng, mặc dù thân thể của mình không thể nào hành động, nhưng mình vẫn còn có thể khống chế quỷ vực để thay đổi vị trí."
Thiếu chút nữa Dương Gian đã bỏ qua một chi tiết cực kỳ quan trọng. Sau khi nhận ra điều đó, thân thể hắn lập tức thay đổi vị trí, trực tiếp tránh khỏi cỗ thi thể đang đè trên người của hắn. Cỗ thi thể kia không tiếp tục xuất hiện ở trên người hắn nữa. Đương nhiên, đây là sáu tầng quỷ vực đó, ngay cả những con quỷ khác đều bị tạm dừng, nguyền rủa của hộp âm nhạc bị ảnh hưởng thì sao lại không có tác dụng được.
Hắn đi thẳng đến bên cạnh Phương Thế Minh. Ý định đầu tiên của hắn không phải là tấn công vào Phương Thế Minh đang không thể hành động, mà là muốn cướp lấy cây kéo quỷ. Đối với hắn mà nói, thứ này là một mối uy hiếp cực lớn. Sớm lấy được thứ này, hắn sẽ không còn cần phải lo bản thân sẽ chịu tập kích quỷ dị như lần trước. Thế nhưng ngay khi hắn vừa mới đưa tay để chạm lấy cây kéo quỷ, thì Phương Thế Minh mới nháy mắt đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn.
Chỉ là lúc này trong ánh mắt của Phương Thế Minh mang theo vào phần mờ mịt cùng nghi hoặc. Dường như hắn ta chưa thực sự hoàn toàn khôi phục ý thức. Đối với sự hiện diện ngay bên cạnh của Dương Gian, hắn ta chắc chắn không thể nào nhận ra, mà phản ứng này chỉ là một lại cảnh giác cùng bản năng khi phải đối chọi với lệ quỷ.
Dù vậy, đối với Dương Gian mà nói, đây không phải là một tin tức tốt. Bởi vì điều này đã đủ chứng minh thời gian có lẽ đã hết, thậm chí Dương Gian đều không cần cố gắng duy trì thì nguyền rủa của hộp âm nhạc bên trong đầu hắn đang tiến hành can thiệp. Lúc này tiếng chuông trong đầu của hắn đã khôi phục lại bình thường.
Nguyền rủa của hộp âm nhạc ngăn cản không cho mắt quỷ tiếp tục khôi phục, đồng thời cũng bảo vệ được sinh mạng của Dương Gian. Nếu không, cứ tiếp tục duy trì tầng thứ sáu như này, Dương Gian chắc chắn sẽ phải chết. Đây là sự đối kháng giữa nguyền rủa cùng với lệ quỷ. Chỉ là trước mắt nguyền rủa chiếm được thượng phong. Trong đầu Dương Gian bất chợt xuất hiện một ý nghĩ.
"Là lấy cây kéo quỷ hay nhân cơ hội này xử lý Phương Thế Minh?"
Chỉ trong nháy mắt, bàn tay quỷ của Dương Gian thay đổi phương hướng, từ phía sau lưng túm lấy cổ của Phương Thế Minh.
Hắn đã từ bỏ, không lấy cây kéo quỷ nữa. Lúc này, nếu xử lý được tên Phương Thế Minh này thì chắc chắn những món đồ linh dị của hắn ta sẽ là của hắn. Nếu giết không được thì có lấy cây kéo quỷ cũng vô dụng. Hiện tại hắn căn bản không thể nào sử dụng được, hắn cũng không có dư thời gian để tìm tòi cách dùng của nó được. Ý nghĩ ngắn ngủi được lóe lên, Dương Gian cho rằng lựa chọn này là chính xác.
Nếu như nói sai lầm lớn nhất của hắn trong lần hành động này chính là không nhân lúc cánh tay của hắn có thể bắt đầu cử động mà áp dụng hành động. Hắn đã lãng phí mất mười giây đồng hồ. Nếu trước đó hắn có kinh nghiệm sử dụng thì chắc chắn có thể làm được hai chuyện cùng lúc, có thể cướp đi cây kéo quỷ, cũng có thể tập kích Phương Thế Minh.
Tầng thứ sáu quỷ vực biến mất, mọi thứ khôi phục lại.
Trong nháy mắt, Phương Thế Minh đột nhiên nhìn thấy Dương Gian xuất hiện sau lưng của hắn ta. Chỗ lúc trước Dương Gian bị đè hiện tại chỉ còn lại một vũng máu và một cỗ thi thể băng lãnh, trầm trọng.
“Răng rắc!”
Tiếng xương gãy liên tiếp vang lên, Phương Thế Minh vừa mới phản ứng lại liền bị Dương Gian bóp gãy cổ. Đầu mất đi lực chèo chống quẹo xuống một bên, nhưng hai con mắt phủ đầy tia máu vẫn còn đang chuyển động, hiển nhiên là ý thức của hắn ta vẫn còn đó.
"Chuyện gì đang xảy ra... "
Lúc này Phương Thế Minh lộ ra vẻ khó tin. Một giây trước rõ ràng Dương Gian đang bị quỷ đè trên mặt đất, mất đi năng lực hành động, vì sao sau một giây hắn ta vừa mới cảm giác được sự dị thường bên cạnh thì đã phát hiện ra Dương Gian tránh thoát được áp chế của con quỷ và còn đang dùng tay bóp lấy cổ của hắn ta.
"Là khởi động lại?"
Phương Thế Minh không thể nào hiểu được hiện tượng này, nhưng điều đầu tiên hắn ta nghĩ đến chính là khởi động lại. Thế nhưng khi chiếc đầu rũ xuống nhìn thấy ngực Dương Gian bị lõm xuống một chút, thì hắn ta mới hiểu được đây không phải là khởi động lại, bởi vì vết thương do quỷ đè vẫn còn tồn tại, không hề biến mất. Nhưng cho dù nó không phải là khởi động lại đi nữa, nó cũng sinh ra một loại hiệu quả tương tự.
"Tên gia hỏa này còn đặc biệt hơn mình tưởng, hắn trưởng thành rất nhanh... "
Trong mắt Phương Thế Minh bắt đầu tỏa ra sự hung hãn, không hề giữ lại. Hắn ta có dự cảm, khả năng cao hôm nay hắn ta sẽ phải chết ở trong tay của Dương Gian nếu phạm phải bất cứ sai lầm nào. Nhưng phản kích của Dương Gian còn hung mãnh hơn hắn ta tưởng, giống như là tập kích thực sự của lệ quỷ vậy. Bàn tay quỷ của Dương Gian cũng không đơn thuần chỉ là bẻ gãy cổ của Phương Thế Minh, mà ngay khi tiếp xúc, hắn đã vận dụng ba danh ngạch áp chế. Đây là hắn muốn áp chế quỷ trong người Phương Thế Minh, sau đó trực tiếp xử lý hắn ta. Không có quỷ duy trì sinh tồn, ngự quỷ nhân thậm chí còn yếu ớt hơn so với người bình thường.
"Có tác dụng không đây?"
Trong lòng Dương Gian không thể xác định, cho nên hắn liền sử dụng quỷ ảnh ở sau lưng để cùng xâm nhập vào thân thể của Phương Thế Minh.
- Muốn áp chế tôi? Chỉ dựa vào một chút năng lực rác rưởi nhận được từ Cảnh sát quỷ hay sao? Chiếc đinh đóng quan tài này của Phương Thế Minh có thiếu hụt, nếu thứ này mà tốt hơn thứ nằm trên người con quỷ chết đói, thì cậu cho rằng thứ này còn đến lượt cậu hay sao?
Chiếc đầu đang rủ xuống của Phương Thế Minh vẫn còn đang động, thậm chí có thể nói chuyện, xung quanh hắn ta đang nổi lên một trận âm phòng, trên mặt lộ ra vẻ càng hung ác.
Sắc mặt Dương Gian đột biến.
"Tên gia hỏa này lại hiểu kỹ về mình như vậy... "
Việc Phương Thế Minh biết tin tức hắn giao dịch cây đinh đóng quan tài với Vương Tiểu Minh thì cũng thôi, ngay cả ngày hôm đó ở bên trong chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ tại căn cứ huấn luyện đã xảy ra chuyện gì mà hắn ta cũng biết rõ?
Chuyện ngày hôm đó là do ai tiết lộ ra ngoài?