Sắc mặt của Dương Gian thay đổi, hắn nghe được tiếng bước chân nặng nề đang từ từ trèo lên cầu thang.
Căn nhà của Lưu Căn Vinh có hai tầng, hắn ở trên tầng hai mà phòng ngủ của Lưu Căn Vinh cũng nằm cạnh phòng hắn.
Như vậy, tầng một không thể nào có người được.
Mà hiện tại, trời đã tối mù tối mịt rồi, cửa đều bị khóa lại hết rồi, dù có người đi nữa thì cũng không thể đi lại trong nhà được. Trán Dương Gian toát hết mồ hôi lạnh.
- Sẽ không xui xẻo như vậy chứ, đến lúc nào không đến, cứ phải đến vào lúc này.
Hiện tại thân thể hắn còn đang bị tê liệt, không thể nào động đậy được.
"Cộp, cộp, cộp!"
Từng tiếng bước chân nặng nề vang vọng khắp hành lang.
Từ xa đến gần.
Dựa vào tiếng bước chân vạng vọng xác định được có người đang đi từ cầu thang lên tầng hai.
Một bước một bậc thang, không thừa không thiếu. Hình như người này hành động rất khoan thai, chậm rãi.
Mặc dù đầu hắn không thể động đậy nhưng mắt hắn vẫn có thể động đậy, Dương Gian thử liếc nhìn về phía cửa phòng xem sao.
Bất chợt, tiếng bước chân nặng nề bỗng dưng ngừng lại, thứ kia đã đi lên tầng hai.
Lúc này Dương Gian không có quan tâm đến việc thứ đó là thứ gì, hắn chỉ quan tâm một việc, đó là thứ này đến để tìm Lưu Căn Vinh hay là đến tìm hắn.
Đương nhiên, cũng có khả năng là thứ này sẽ chọn một cách ngẫu nhiên.
Thế nhưng lối cấu trúc của nhà nông ở nông thôn rất đơn giản, hai căn phòng ở tầng hai sẽ có cửa nằm đối diện nhau.
Nếu như thứ kia chọn ngẫu nhiên thì xác suất chọn trúng hắn sẽ là 50%.
- Từ từ, hình như thứ kia không có ý định đi vào.
Đột nhiên hắn lại nghe được tiếng bước chân ở ngoài cửa. Hình như có người đang bồi hồi ở ngoài cửa, trong bóng tối tiếng bước chân kia cứ vang lên, quanh đi quẩn lại trước cửa.
- Khụ, khụ khụ.
Tiếng ho giống như người bị bệnh nguy kịch vậy, tựa như lúc nào người này cũng có thể chết.
Thứ ở bên ngoài không chịu rời đi.
Ở trong phòng, Dương Gian nhìn chằm chằm vào cánh cửa, trong lòng căng như dây cung, hắn sợ thứ kia sẽ đi vào.
Bởi vì với tình trạng hiện tại, hắn không thể chạy trốn được nên chỉ nằm trên giường và cầu nguyện.
- Hẳn là nó sẽ không đi vào.
Sau một lát, hắn nghe vẫn nghe được tiếng bước chân đi qua đi lại trước cửa phòng, hình như nó cũng không có ý định đi vào, nghĩ vậy trong lòng hắn thở phào một hơi.
Thế nhưng, lỡ như con quỷ kia giết người mà không cần phải mở cửa thì sao?
Hắn loại bỏ suy nghĩ này ngay lập tức:
- Không, tuyệt đối không có chuyện này, nếu như thứ ngoài cửa là quỷ và nó có năng lực tương tự như quỷ gõ cửa thì nguyên cả cái làng này sẽ không còn một ai sống sót nữa mới đúng.
Nhưng ngay lúc này, tiếng bước chân ngoài cửa đột nhiên dừng lại.
- Két...
Trong bóng tối chợt vang lên một tiếng mở cửa, trái tim của Dương Gian chợt co thắt lại.
Con quỷ đứng ngoài cửa nãy giờ, chẳng lẽ nó định đi vào?
Không may, chuyện này đúng là không may mắn chút nào.
Nếu lúc này Dương Gian có thể mở miệng thì chắc chắn hắn đã mở mồm ra mắng rồi.
Trong thôn nhiều người như thế, không chịu tìm người nào khác lại chạy đến tìm hắn, hắn cũng chưa có làm được cái gì, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại tìm đến trên đầu hắn.
Có tìm tới hắn thì cũng không sao, sao lại tìm đúng ngay lúc hắn đang bị như thế này.
Từ khi có được mắt quỷ, mỗi ngày hắn đều bị tê liệt hai tiếng đồng hồ, mà số lần sử dụng mắt quỷ càng nhiều thì thời gian tê liệt lại càng tăng.
Nhưng chút tác dụng phụ ấy hắn còn có thể tiếp nhận được, dù sao mỗi người bình thường đều sẽ ngủ 8 tiếng một ngày.
Thế nhưng điều hắn không thể tiếp nhận được là quỷ đã tới mà hắn vẫn đang trong khoảng thời gian không thể khống chế bản thân.
Mặc dù không nhìn thấy gì trong bóng tối, âm thanh mở cửa lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Hình như hắn có thể thấy được có một bóng dáng màu đen, khá to lớn đang đứng trước cửa phòng của hắn, không hề nhúc nhích.
Từ bóng dáng mơ hồ của người này hắn có thể khẳng định, đây không thể nào là Lưu Căn Vinh được... Mà là một người khác, một người xa lạ.
Hơn nữa trông người này cũng không hề giống như người ở trong thôn, giống như là một người xa lạ đột nhiên xuất hiện ở đây vậy.
Sau khi cửa phòng được mở ra, bóng dáng mơ hồ kia không có tiếp tục đứng bồi hồi ở ngoài cửa nữa mà từng bước nặng nề đi vào trong.
Loại âm thanh nặng nề này không giống như tiếng bước chân của người sống mà giống một bộ thi thể, như một con cương thi cứng ngắc đang đi đến.
Lúc này, Dương Gian đã trở nên căng thẳng đến tột độ, hắn nhìn chằm chằm vào phương hướng của tiếng bước chân kia, hồ hôi lạnh bắt đầu chảy đầy mặt.
Hắn muốn đứng dậy, nhưng hiện tại mắt quỷ đã khống chế cơ thể của hắn rồi, hắn không thể nào nhúc nhích được.
- Bình tĩnh, phải bình tĩnh lại... Cứ cho là nó thật sự là quỷ đi nữa, chưa chắc nó đã định ra tay với mình, chưa có hội tụ đủ điều kiện giết người của con quỷ này, nó sẽ không ra tay, cùng lắm nó chỉ đi ngang qua mà thôi.
Hiện tại đã không thể động đậy nữa rồi, vì thế Dương Gian bắt buộc bản thân hắn phải cố gắng tỉnh táo, giữ vững bình tĩnh.
Lệ quỷ cấp độ cao hơn con này thì hắn cũng đã từng gặp rồi, chỉ cần may mắn, chưa chắc hắn phải chết.
- Nó, dừng lại rồi.
Bất chợt, Dương Gian nghe được tiếng bước chân kia dừng lại.
Nó dừng lại ngay ở đầu giường của hắn, cách hắn không đầy hai mét.
Thậm chí hắn còn có thể cảm giác được một cỗ khí tức âm lãnh đang dần dần lan tới đây, hắn đã hít được một ngụm không khí có kèm theo mùi vị hôi thối và ẩm ướt.
Loại khí tức này và mùi vị này.,, không nghi ngờ gì nữa... Thứ này tuyệt đối là một con quỷ.
- Sao nó lại dừng, nó dừng để làm gì? Là đang chờ thời cơ, hay mình chưa đáp ứng đủ điều kiện để giết...
Dương Gian cảm giác được cơ thể của hắn đang run rẩy, nếu không phải trước đó hắn cũng đã từng gặp qua quỷ rất nhiều lần, có lẽ hắn đã ngất đi rồi.
Không đến hai mét, hắn không ngờ hắn lại cách con quỷ khủng bố này một khoảng cách gần như vậy, càng chết người hơn là hiện tại hắn không thể nào động đậy được.
Hiện tại, dù là một con quỷ có cấp bậc cực kỳ thấp đi nữa cũng dễ dàng kết thúc hắn một cách nhẹ nhàng.
Trong phòng tối mù tối mịt này, chỉ có Dương Gian nằm co quắp trên giường và con quỷ đang giằng co với nhau, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Chỉ có âm thanh hít thở vô cùng nặng nề của Dương Gian, ngoài cái đó ra không còn âm thanh nào hết, thế nhưng yên lặng, yên tĩnh cũng không đồng nghĩa với an toàn.
Chỉ cần con quỷ kia vẫn còn đứng ở trong phòng, không có rời đi thì tính mạng của Dương Gian vẫn còn treo trên sợi tóc.
Ngay cả khi hắn trở thành ngự quỷ nhân thì hắn vẫn không thể nào tự bảo vệ được chính bản thân hắn.
- Mục đích của nó khi đến đây là gì? Giết mình? Không, không phải, nếu nó muốn giết mình chắc chắn đã ra tay rồi, hẳn mình không phải là mục tiêu đầu tiên của con quỷ, nếu thế, chỉ có thể là nó đến đây để giám sát?
Mồ hôi lạnh chảy đến khóe mắt của hắn khiến Dương Gian phải nháy mắt mấy cái.
- Chuyện này cũng có thể có khả năng xảy ra, nếu là một con quỷ thực sự thì nó không thể nào rảnh rổi đến mức đi làm mấy chuyện như thế này được. Trừ phi nó là quỷ nô. Nếu con này là quỷ nô thì con quỷ đang lẩn trốn trong thôn chắc chắn phải có quỷ vực.