Nguyền rủa của hộp âm nhạc liệu có thể chống đỡ được ngọn nguồn của quỷ họa hay không?
Tuy nhiên Dương Gian cũng không quên nhiệm vụ lần này của hắn. Căn bản hắn không cần phải tiếp xúc chính diện với quỷ họa. Hắn chỉ cần tìm ra nó, sau đó nhìn nó một cái là có thể bỏ chạy rồi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của tủ quỷ là được.
Không mất bao lâu, Dương Gian đi đến phía trước một căn phòng tại tầng thứ tư. Nhưng khi hắn đẩy cửa ra, thì trong nháy mắt hắn lập tức liền nghe được ở phía sau cửa phòng có vang lên tiếng thứ gì đó rơi trên mặt đất. Dường như vừa rồi hành động mở cửa phòng của hắn đã đụng vào món đồ nào đó ở trong phòng.
Dương Gian cúi đầu xem xét, ngan lập tức sắc mặt hắn biến đổi.
Đó là một bức họa.
Tuy nhiên bên trong bức họa lại không có bất cứ thứ gì, chỉ là một màu đen kịt. Nhìn kiểu gì cũng thấy giống việc lồng một tờ giấy màu đen tuyền vào bên trong khung kính. Bên trên không có bất cứ hình vẽ hay cảnh vật nào.
Nhưng khác với tờ giấy bình thường, ở trên bức vẽ màu đen này lại có chỗ đậm chỗ nhạt. Nhưng đoàn bóng mờ màu đen kia liên tục biến hóa không ngừng, khi thì giống một tay nắm cửa, khi thì lại giống như một khuôn mặt người đang ẩn núp trong bóng đêm. Tuy nhiên nếu nhìn kỹ bức tranh này sẽ thấy hai điểm đen sì sì trong đó, nó giống như hai con mắt của thứ gì đó đang ở sâu trong bóng tối và dòm ngó ra ngoài.
Một bức tranh rất quỷ dị, nhưng nó không phải là quỷ họa. Bản năng nói cho Dương Gian biết, khả năng bên trong bức họa này đang ẩn núp một con quỷ. Nói theo cách khác, một con quỷ đang ẩn núp ở trong khung tranh này và chờ đợi cơ hội rời đi.
Không chờ cho Dương Gian chú ý kỹ về bức tranh, hắn phát hiện ra một điều khiến hắn phải cực kỳ kinh ngạc, Trên vách tường của căn phòng này, thậm chí là trên trần nhà, đều treo vô số bức họa. Những bức họa này to to nhỏ nhỏ không giống nhau, nội dung được vẽ bên trong cũng không giống. Tuy nhiên chúng vẫn có một điểm chung duy nhất, đó chính là bối cảnh của tất cả những bức họa này đều tối tăm, kìm nén. Nó khiến cho người nhìn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
"Đây là một căn phòng chuyên trưng bày các loại bức tranh quỷ dị. Khả năng cao quý họa cũng đang ẩn núp bên trong những bức họa
này."
Thân thể Dương Gian chấn động, hắn đột nhiên có cảm giác giống như bản thân đã đi vào một nơi cấm kỵ nào đó. Lần đầu tiên ở trong lòng của hắn sinh ra ý nghĩ lùi bước, muốn ngay lập tức rời khỏi căn phòng này và đóng nó lại. Nhưng là tiếng chuông ở trong đầu lại đang cảnh báo cho hắn biết, hiện tại bản thân hắn đang gặp phải nguyền rủa của hộp âm nhạc, nếu bỏ đi thì chẳng khác gì hắn đang bỏ lỡ một cơ hội sống sót.
Tuy nhiên một khi tiến vào căn phòng này, hắn chắc chắn sẽ phải đối mặt với một mối nguy hiểm cực kỳ đáng sợ. Có lẽ sau khi đi vào, hắn sẽ rất khó để còn sống mà bước ra ngoài.
Suy đi tính lại một hồi. Cuối cùng Dương Gian quyết định hắn không thể lùi bước, nhưng hắn cũng không có cưỡng ép đi vào và tìm kiếm tất cả bức họa có ở bên trong phòng. Mà hắn chỉ thăm dò hơi sơ SƠ một chút, nếu gặp phải bất cứ điều dị thường nào hắn sẽ ngay lập tức liền lùi lại, tuyệt đối không do dự.
Cầm bức họa màu đen sì sì ở dưới đất lên. Hắn không mang nó ở trên người mà lật úp nó lại rồi đặt trên mặt đất, nhắm mắt làm ngơ.
Sau đó Dương Gian đi vào bên trong căn phòng này. Ánh mắt của hắn liên tục quan sát bốn phía, dù đang tìm kiếm vẫn không hề buông lỏng sự cảnh giác.
Hắn nhìn thấy một bức họa treo ở trên tường, bối cảnh bên trong bức họa là một màu đen kịt, nhưng hắn có thể nhìn thấy là một tòa nhà ẩn hiện bên trong nó. Thế nhưng điều khiến cho hắn chú ý đến không phải là bối cảnh của bức họa, mà là ở trong bức họa có vẽ một chiếc cầu thang cũ kỹ. Một đầu của cầu thang chui ở sâu trong hắc ám, đầu còn lại kéo dài đến dưới cùng của bức họa.
Nhưng lúc này, ở trên cầu thang dường như đang có một bóng người đứng. Bên trên bức họa chỉ hiện ra hình dáng mơ hồ của người kia, giống như một cái bóng mờ vậy, căn bản không thể nào nhìn rõ.
"Cầu thang này..."
Sắc mặt Dương Gian trầm xuống. Cầu thang ở bên trong bức họa này lại giống y như đúc với chiếc cầu thang mà vừa rồi hắn dùng để leo lên tầng bốn, không, bức họa này chính là dựa theo chiếc cầu thang kia để vẽ.
Điều quan trọng nhất chính là, con quỷ mà hắn không thể nào nhìn thấy ở trên cầu thang, nhưng trong bức họa lại có thể hiện ra một hình dáng khá mơ hồ.
Thông qua bối cảnh bên trong bức họa, Dương Gian có thể phán đoán ra được. Hiện tại vị trí của con quỷ kia đang ở trên cầu thang đi đi xuống tầng ba của tầng thứ tư, cách chỗ mà hắn bị tập kích không hề xa.
Rất nhanh Dương Gian lại phát hiện ra một bức họa khác. Đó là một căn phòng khách tối tăm, bên trong phong khách có một chiếc TV màu đen, mà ở trước TV có một chiếc ghế sô pha. Bên trên ghế sô pha trống rỗng, vốn dĩ trước đó Có Con quỷ đang ngồi ở đó nhưng hiện tại nó đã hoàn toàn biến mất.
"Là do vừa nãy mình cùng với Lý Dương tiến vào bên trong căn phòng kia. Vốn dĩ trong phòng kia có quỷ, nhưng hiện tại con quỷ đã nhập vào người của Lý Dương, cho nên bên trong bức họa không vẽ Con quỷ kia ra nữa."
Dường như Dương Gian đã có chút hiểu. Mỗi một bức họa ở chỗ này đều sẽ căn cứ theo một chỗ nào đó để vẽ ra, bất kể là căn phòng, hay là cầu thang... Chúng đều sẽ tồn tại ở trong thế giới này, điểm khác biệt duy nhất chính là bức họa có thể vẽ ra những thứ không thể nhìn thấy ở bên ngoài, kể cả những con quỷ có khả năng ẩn hình.
Nghĩ đến đây, hắn lại nhịn không được mà bước lên trước mấy bước, với ý đồ có thể thấy rõ nhiều bức họa hơn nữa.
Chỉ một lát sau, một bức họa đặc biệt đã hiện ra trong tầm trước mắt. Bên trong bức họa này là một bầu trời u ám, dưới bầu trời đó có một cánh đồng rộng lớn, ở giữa có một ngôi làng như ẩn như hiện.
Thôn làng kia giống như được vẽ nên từ màu đen vậy, mơ mơ hồ hồ, không thể nào nhìn rõ. Chỉ nhìn thấy một hình dạng đại khái ở bên ngoài của nó, tuy nhiên Dương Gian lại có thể nhìn thấy và biết nó rất rõ. Thôn làng kia được tạo nên từ rất nhiều căn phòng, nếu nhìn từ xa sẽ thấy nó có bộ dạng giống như hình của một chiếc quan tài.