Với lại chỗ này là quỷ vực của nó, nên đừng thấy nó đi chậm mà tưởng nhầm, dù cho nó không bước đi mà chỉ đứng yên tại chỗ, thì chỉ trong nháy mắt nó cũng có thể xuất hiện trước mặt mục tiêu mà nó muốn.
"Trong đám người đã có một gia hỏa xui xẻo nào đó bị quỷ để mắt tới."
Dương Gian lập tức ý thức được vấn đề.
Quỷ sẽ không vô duyên vô cớ đi theo một người, nó không rảnh rỗi đến mức đó. Khi quỷ đi theo một ai đó, thì có nghĩa là loại khả năng kia đã xuất hiện, người đó đã kích hoạt điều kiện giết người, trở thành mục tiêu của nó.
“Là ai đã bị quỷ để mắt đến? Là hai người Jimmy và Lý Dương từng tiếp xúc với con quỷ lúc trước hay sao? Hay là con quỷ này đang nhắm vào mìnhi?"
Ánh mắt của Dương Gian lập tức nhìn về phía hai người bọn họ.
Khả năng những người may mắn còn sống sót này bị quỷ để mắt là không lớn. Bởi vì nếu bọn họ bị quỷ nhắm đến thì đã chết từ lâu rồi, căn bản không thể nào sống cho tới bây giờ.
Cho nên hắn nghĩ rằng, xác suất ba người bọn họ bị quỷ nhắm đến là cao hơn một chút.
“Nếu người bị quỷ để mắt đến là mình, vậy dù có tiếp tục chạy nữa cũng sẽ không có bất cứ ý nghĩa nào. Trước sau gì cũng sẽ bị nó tập kích."
Dương Gian dừng lại, sau đó trực tiếp túm lấy Lý Dương ở bên cạnh Lý Dương, đồng thời dùng quỷ ảnh giữ tên Jimmy kia.
- Hai người dừng lại chỗ này với tôi đi, khả năng cao quý nhắm vào chúng ta mà đến. Dương Gian, cậu nói cho những người sống sót biết, để để bọn họ tiếp tục chạy đi, đừng ngừng lại.
Hắn cần phải phán đoán tình thế.
Tốc độ chạy của những người may mắn còn sống sót này rất chậm. Trong vòng một hai phút sẽ không thể nào chạy xa. Mà thứ hắn cần chính là, trong vòng một hai phút đó phải bỏ rơi được con quỷ phía sau, rồi đuổi theo đám người.
- Lại là chúng ta?
Lần này thiếu chút nữa là Lý Dương đã phải bật khóc.
Vốn hắn ta đã cho rằng bản thân có thể bình yên vô sự rời đi nơi này. Không ngờ tại thời khắc mấu chốt này lại xảy ra chuyện ngoài ý
muốn.
Không còn cách nào khác, hắn ta không thể nào thoát khỏi tay của Dương Gian để chạy trốn một mình được, dù sao hắn ta cũng không hề biết lối ra nằm ở đâu.
"Không cần quá khẩn trương, có lẽ đây chỉ là một con quỷ trong một bức tranh khác. Nếu đây là con quỷ ngọn nguồn, hiện tại nó đang
hướng về phía ba người chúng ta mà đến, thì chúng ta phải nghĩ cách bỏ rơi nó lại chỗ này."
Sắc mặt Dương Gian trở nên cực kỳ lạnh lùng, không biết từ lúc nào ở trong tay hắn đã có thêm một thanh sài đao loang lổ, quỷ dị.
Thanh sài đạo này là thứ hắn luôn luôn mang theo trên người, chỉ là trước giờ không có cơ hội thích hợp để dùng nó mà thôi.
Tuy nhiên hiện tại hắn chỉ còn lại một danh ngạch áp chế lệ quỷ, xét theo góc độ nào đó mà nói, lúc này hắn cũng chỉ có thể chém một
lần mà không phải trả giá thôi.
Sau đó, Dương Gian không biết nếu hắn còn tiếp tục dùng thứ này thì hắn sẽ phải trả một cái giá như thế nào. Mặc dù không biết được cái giá đó là gì, nhưng hắn lại biết được cái giá đó chắc chắn cực kỳ to lớn, thậm chí hắn có thể sẽ phải đánh đổi mạng sống.
Nhưng lúc này, hắn không có thời gian để quan tâm đến nhiều điều như vậy.
Nếu hắn bị con quỷ này để mắt đến, chắc chắn hắn sẽ không thể nào chạy ra ngoài được. Bởi vì chỗ này chính là quỷ vực của quỷ họa, nó hoàn toàn có thể nhốt chết bất cứ một ai. Sau đó sẽ liên tục tập kích, không ngừng nghỉ. Trong trường hợp như vậy không có một ai có thể chống chọi lại được con quỷ này. Ngay cả một nhóm ngư quỷ nhân ngoại quốc cũng bị nó tiêu diệt, huống hồ gì Dương Gian chỉ có một mình.
Cho nên Dương Gian không hề có ý định dây dưa với nó, trong đầu của hắn vẫn còn vang vọng nguyền rủa của hộp âm nhạc. Lúc này thời gian là thứ cực kỳ quan trọng đối với hắn.
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.
"Tình cảnh vừa nãy ở trong hành lang, cả ba chúng ta đều nhìn thấy, đều tiếp xúc với quỷ, nên khả năng cao chúng ta đã phù hợp với điều kiện giết người của nó. Nhưng mục tiêu của quỷ chắc chắn chỉ có một người, cho nên mình có một phần ba khả năng đã bị quỷ để mắt đến. Quả nhiên thời gian quá ngắn, tiếng bước chân trên cầu thang không ngăn cản con quỷ trong bức họa được quá lâu. Nếu không có lẽ cả đám đã có thể bình an vô sự rời đi nơi này."
Lý Dương nói:
- Tôi đã nói cho bọn họ biết, đồng thời bảo bọn họ tranh thủ thời gian chạy đi. Nhưng chúng ta phải làm sao đây? Liệu chúng ta có ngăn cản được thứ này không?
- Không cần ngăn lại, chỉ cần dẫn quỷ rời đi là được. Con quỷ kia không thể nào nhắm vào cả ba chúng ta cùng một lúc được, khả năng cao chỉ là một trong ba chúng ta mà thôi, hoặc là một người nào đó trong nhóm người kia. Nhưng theo suy đoán của tôi thì khả năng ba chúng ta sẽ cao hơn một chút. Vì thế tôi mới để hai người dừng lại.
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Cậu đứng ở bên phải đi, bảo với Jimmy đi qua bên trái đứng, con tôi sẽ đứng ở giữa. Tôi muốn biết ai là người đã bị con quỷ kia để mắt đến. Bất kể là ai trong hai người bị quỷ để mắt đến, người đó sẽ phải lưu lại chỗ này, không thể rời đi, nếu không điều đó sẽ thành hại chết tất cả mọi người.
Lý Dương tỏ ra khá kinh ngạc nhìn về phía hắn, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin.
Dương Gian nói:
- Đừng có nhìn tôi như vậy, chẳng lẽ cậu cho rằng bị quỷ để mắt đến còn có thể cứu được hay sao?
- Phiên dịch lại lời của tôi cho tên Jimmy kia nghe đi.
Lý Dương nuốt nước miếng, khẩn trương hỏi.
- Nếu người bị quỷ để mắt đến là Dương tiên sinh cậu thì sao? Vậy chẳng phải toàn bộ chúng tôi đều không thể đi ra ngoài được hay
sao?
Dương Gian nói:
- Tôi sẽ thứ đối kháng với nó. Nếu thành công tôi sẽ không có việc gì. Nhưng nếu tôi bị thất bại, tôi cũng chỉ có thể chỉ đường cho mấy người mà thôi, còn sau đó có ra được hay không phải nhìn vào vận khí của mấy người.
Đương nhiên, khả năng thất bại của hắn là rất nhỏ.
Có thanh sài đao quỷ dị ở trong tay, ngoài ra hắn còn có búp bê thế mạng đang mang theo trên người. Cho nên khả năng hắn chết sẽ không thể nào xảy ra dễ dàng như vậy, chỉ là hắn sẽ phải đánh đổi một số thứ mà thôi.
Lý Dương không hỏi thêm nữa, mà lập tức phiên dịch lại toàn bộ lời nói của Dương Gian cho Jimmy nghe.