Nếu nắm chắc thời cơ và không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, hẳn hắn có thể xử lý được.
Còn việc vì sao trước đó hắn lại không sử dụng đến quỷ nến, là do khi đó hắn không thể xác định được, liệu quỷ gõ cửa có xuất hiện đầu tiên hay không? Nhỡ con quỷ mà hắn hấp dẫn đến là một con quỷ đáng sợ nào đó thì sao?
Cho nên khi tới gần hơn một chút rồi mới đốt quỷ nến màu trắng sẽ ổn thỏa hơn.
Thực ra, phương pháp ổn thỏa nhất chính là đi dò từng con phố, từng ngóc ngách để tìm kiếm quỷ gõ cửa. Trước đó Dương Gian cũng định làm như vậy. Nhưng việc quỷ bóng bay đầu người bắt đầu giết người đã phá vỡ kế hoạch này của hắn, vì hắn không thể tiếp tục ở lại trong này lâu thêm nữa. Ở lại đây càng lâu hắn càng sợ đám bọn họ sẽ phải chết sạch.
- Đến rồi.
Bất chợt, vẻ mặt Dương Gian hơi động, hắn nhìn thấy cửa của một căn nhà cạnh đường đột nhiên mở ra.
Hiệu quả hấp dẫn quỷ của quỷ nến màu trắng vẫn rất rõ, đồng thời khá nhanh chóng.
Một cỗ thi thể vừa mới chết không lâu của phụ nữ đi ra từ sau cánh cửa.
"Không phải là quỷ gõ cửa, là quỷ nô."
Ánh mắt Dương Gian lại thay đổi mục tiêu.
Hắn nhìn thấy một bóng người lắc lư trên tầng ba của một tòa cao ốc gần đó. Bóng người này đang dòm ngó về phía này, cũng đang đi về hướng bọn họ.
Đồng thời, ở trong mấy cửa hàng nhỏ ở gần đó cũng có mấy cỗ thi thể hư thối đang bò về phía này. Bởi vì thân thể của những cỗ thi thể này đã bị biến dạng nên không thể nào đứng vững được. Vì vậy chúng chỉ có thể bò.
Thứ đầu tiên bị quỷ nến hấp dẫn không phải là lệ quỷ thực sự, mà chỉ là những con quỷ nô, những người bị quỷ gõ cửa giết chết. Bình thường những cỗ thi thể này sẽ ẩn nấp đâu đó ở trong thành phố, như một thi thể thực sự. Nhưng một khi người bình thường gặp phải chúng sẽ bị chúng xử lý ngay lập tức. Cho nên nó vẫn có một mức độ nguy hiểm nhất định.
"Có người đến, hơn nữa không phải chỉ là một người.”
Sắc mặt Nagasawa cứng đờ khi nghe thấy động tĩnh ở xung quanh.
Vốn dĩ phía sau lưng hắn ta là một đoạn đường trống trải, nhưng hiện tại xuất hiện rất nhiều tiếng bước chân. Ở trong những cửa hàng gần đó cũng xuất hiện động tĩnh. Vì hắn ta không có mắt quỷ, không thể nào nhìn thấy rõ mọi thứ như Dương Gian nên chỉ có thể dựa vào tiếng động để phán đoán.
“Cộc cộc, cộc cộc!”
Ngay lúc này.
Bên trong một dãy nhà trọ nào đó tại thành phố Kobe, trong hành lang tối tăm mù mịt, không có ánh đèn, đột nhiên xuất hiện tiếng gõ cửa đầy ngột ngạt, kìm nén. Tiếng gõ cửa này cực kỳ quỷ dị, vì nó không có tiếng vọng, từng tiếng gõ cửa cứ như đang gõ vào tim người nghe vậy, khiến cho người ta không thể nào thở nổi.
Trong bóng tối, người gõ cửa là một ông lão mặc bộ trường sam màu đen. Ông lão này đã chết từ rất lâu, da thịt khô khốc, mọc đầy thi ban. Hai con mắt của ông lão chết lặng, không chút tình cảm.
“Cộc cộc, cộc cộc!”
Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên. Hiện tại cánh cửa phòng trọ đã mở ra, nhưng ông lão này không hề đi vào mà vẫn đứng yên ở trước cửa để gõ.
- A!
Bên trong truyền ra một tiếng kêu gào thảm thiết, chỉ trong chớp mắt tiếng kêu này lập tức im bặt. Sau đó ở bên trong truyền ra tiếng động giống như có thứ gì đó đang rơi xuống mặt đất, cực kỳ ngột ngạt. Cuối cùng mọi thứ lại trở về với vẻ yên tĩnh như lúc đầu.
Đến lúc này, ông lão mặc trường sam mới buông cánh tay xuống một cách máy móc, sau đó xoay người, tiếp tục đi về phía trước. Những nơi mà ông lão đi qua kiến trúc lập tức bị biến chất. Mặt tường bị tróc ra, sau đó biến thành màu đen loang lổ, giống như nó đã trải qua sự tàn phá của năm tháng vậy. Có một loại cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Mà ngay khi ông lão gõ cửa này rời đi.
Ở bên trong căn phòng trọ vừa rồi xuất hiện hai cỗ thi thể nằm trên mặt đất. Một nam một nữ, mắt của cả hai đều mở to. Dường như hai người này chết không nhắm mắt vậy. Trên người bọn họ không có bất cứ vết thương nào, thân thể cũng cực kỳ bình thường, rất khỏe, nhưng đã không còn dấu hiệu của sinh mệnh nữa. Đây có thể coi là một loại hiện tượng cực kỳ quỷ dị mà khoa học không thể giải thích.
Cách thức giết người của quỷ gõ cửa quỷ dị như thế đấy.
Sau khi rời khỏi căn phòng trọ kia, ông lão lại tiếp tục đi về phía trước. Lão vẫn còn quanh quẩn ở trong dãy nhà trọ này, hiển nhiên vẫn còn người bị ông lão để mắt đến.
Ông lão này hành động không nhanh, từng bước từng bước, chậm chạp, cứng ngắc, không ngừng đi đến mỗi ngóc mỗi ngách trong dãy nhà trọ. Nhưng một lúc sau, ông lão đã đi đến trước cửa của một căn phòng trọ tại tầng một.
Cửa phòng đóng chặt, bên trong không có bất cứ động tĩnh nào, giống như là một căn phòng trống, không có ai thuê.
Nhưng thực ra ở bên trong vẫn có người.
Là một người sống sót và lưu lại chỗ này, là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi. Lúc này hắn ta đang chui ở trong chăn, mặt mũi lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi. Ở bên cạnh là một chiếc điện thoại di động nhưng nó đã hết pin.
Không còn bất cứ phương pháp nào để cầu cứu, cách cuối cùng mà hắn ta có chính là chờ ở chỗ này, cố gắng sống sót thêm được ngày nào thì hay ngày đó.
Nhưng người đàn ông này lại biết rất rõ là thành phố này đã xảy ra chuyện gì. Toàn bộ thành phố đã bị bóng tối bao phủ, đường xá vắng vẻ, trên trời xuất hiện rất nhiều đầu người trôi lơ lửng. Toàn bộ những điều đó nói cho hắn ta biết một điều, có một con quỷ khủng bố nào đó đang bao phủ hết toàn bộ thành phố này. Hắn ta không hi vọng gì vào việc có thể chạy thoát khỏi thành phố này, chỉ cầu nguyện bản thân không bị quỷ để mắt đến.
Nhưng người này cảm thấy may mắn của bản thân đã hết.
Bởi vì trước đây không lâu, hắn ta nhận được một cuộc gọi, đầu bên kia điện thoại không có ai, mà chỉ truyền đến tiếng gõ cửa.
Nhưng rõ ràng điện thoại của hắn ta đã bị hết pin.
Núp ở trong chăn…
Người đàn ông hoảng sợ nhìn chiếc điện thoại, trong đầu không ngừng nhớ đến tiếng gõ cửa quái dị lúc nãy.
“Cộc cộc, cộc cộc!”
Đột nhiên.
Sự yên tĩnh của căn phòng bị phá vỡ, bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa.