Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1343 - Chương 1343: Mãnh Quỷ Xoay Đầu

Chương 1343: Mãnh Quỷ Xoay Đầu

Mặc dù hiện tại hắn đã cách con quỷ này gần như vậy, nhưng lão vẫn không thèm quan tâm đến hắn. Hiện tại mục tiêu của lão chính là quỷ đồng. Bởi vì vừa nãy người cầm quỷ nến màu trắng chính là quỷ đồng, cho nên trước khi quỷ đồng bị lão tập kích, lão sẽ không thay đổi mục tiêu.

Nhưng, hiện tại ánh mắt của Dương Gian lại nhìn chằm chằm vào chiếc túi trên bộ trường bào của ông lão.

Dựa theo phong cách của bộ trường bào, chắc chắn nó không thể nào có túi được. Nhưng hiện tại, bên hông của ông lão này lại có một chiếc túi, đồng thời nó còn cộm lên. Điều này chứng tỏ bên trong túi có chứa một thứ gì đó. Chỉ là chi tiết này đã bị rất nhiều người bỏ qua, bởi vì không có một ai có thể nghĩ được ở trên người của quỷ còn cất giấu một bí mật to lớn nào đó. Đây cũng là điều đương nhiên, bởi vì khi nhìn thấy quỷ người ta còn lo chạy trốn không kịp, sao còn thời gian để quan sát kỹ con quỷ này như vậy được.

"Thử chạm một cái xem sao. Dù không thể thành công thì mục đích lần này cũng đã đạt được.”

Dương Gian hít một hơi thật sâu, trực tiếp chạy qua con quỷ, sau đó vòng lại từ phía sau. Hắn muốn tiếp xúc với quỷ gõ cửa từ phía sau, bởi vì nếu tiếp xúc từ phía sau hắn có thể dễ dàng móc được thứ ở trong túi hơn.

Hắn khẽ giơ bàn tay quỷ màu đen kia ra phía trước và túm lấy cánh tay của ông lão.

Khô khốc, cứng ngắc, băng lãnh... Cho dù thứ mà Dương Gian dùng để tiếp xúc với con quỷ là bàn tay quỷ, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được những điều này. Ngoài ra trong lòng hắn có một cảm giác cực kỳ sợ hãi. Giống như hiện tại hắn chỉ là một người bình thường đang giơ tay lên sờ mông của một con hổ vậy. Hắn có cảm giác bất cứ lúc nào bản thân cũng có thể sẽ bị phản phệ.

Nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm.

Đây có lẽ là con quỷ trong người của hắn đang cảnh báo, hoặc chính là bản năng của một vị ngự quỷ nhân đỉnh phong như Dương Gian khi tiếp xúc với nguy hiểm.

"Đùa cái gì vậy, vẫn còn đi về phía trước?”

Nhưng sau đó, Dương Gian lại cảm nhận được, động tác của ông lão này không có bất cứ sự thay đổi nào. Lão ta vẫn còn đi về phía trước. Điều này có nghĩa là chút lực lượng linh dị của Cảnh sát quỷ mà hắn đánh cắp được từ trong quan tài quỷ đã không thể nào áp chế được quỷ gõ cửa. Hoặc là trong người của quỷ gõ cửa không phải chỉ có một con quỷ…

Áp chế của bàn tay quỷ bị thất bại, điều này càng khiến cho Dương Gian không dám do dự. Dưới chân của hắn ngay lập tức xuất hiện một cái bóng màu đen. Cái bóng này khẽ bao phủ về phía trước dọc theo mặt đất. Lúc này quỷ gõ cửa vẫn cứ tiếp tục bước về phía trước, sau đó lão ta giẫm phải cái bóng màu đen kia.

Quỷ ảnh nhanh chóng xâm nhập vào trong quỷ gõ cửa với ý đồ áp chế lão ta.

Ngay lúc này.

Bàn tay quỷ, đầu người chết, quỷ ảnh, ba loại năng lực của lệ quỷ đã rơi vào trên người của quỷ gõ cửa.

Đây cũng chính là cỗ lực lượng áp chế lớn nhất mà hiện tại Dương Gian có thể tạo ra. Nếu như vậy mà còn không thể áp chế được quỷ gõ cửa, hắn chỉ còn cách sử dụng đến lá bài tẩy cuối cùng… Chính là thanh sài đao loang lổ kia. Một đao chém xuống, bổ đôi ông lão này, nhằm giảm mức độ nguy hiểm xuống.

“Cộp! Cộp! Cộp! Cộp!”

Đúng lúc này, tiếng bước chân im bặt. Giống như áp chế đã phát huy tác dụng. Bị bàn tay quỷ của Dương Gian túm lấy, ông lão đột nhiên dừng lại.

"Cơ hội.”

Dương Gian không dám có chút chần chờ nào, hắn vội vàng dùng cánh tay còn lại đưa về phía túi áo của con quỷ kia.

Trước tiên cứ lấy được đồ đã rồi nói sau. Còn việc có giam giữ được con quỷ này hay không thì cứ để đó từ từ tính.

Nhưng, đúng lúc này đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

Ông lão kia dừng lại cũng không phải vì ông lão này thực sự mất đi năng lực hành động.

Chỉ trong nháy mắt, bàn tay khô gầy, vàng như nến, mọc đầy thi ban của ông lão đột nhiên bắt lấy cổ tay của Dương Gian.

Khí lực của bàn tay này lớn đến mức khó tin, cổ cánh tay kia của Dương Gian lập tức vang lên từng tiếng răng rắc. Nhưng âm thanh này không giống như tiếng xương bị gãy, mà giống như tiếng đồ sứ bị vỡ.

Lúc này, ở trong một góc không đáng chú ý của cửa hàng nhỏ ven đường, món đồ sứ mà Dương Gian đặt ở trong góc đã xuất hiện biến hóa kinh người.

Trên cổ tay của hình người bằng sứ kia đột nhiên xuất hiện từng vết nứt. Sau đó những vết nứt này càng ngày càng lớn, càng ngày càng nhiều. Đến cuối cùng nó phát ra một tiếng bụp, cổ tay của bức tượng hình người bằng sứ kia đứt gãy, bàn tay rơi xuống đất.

"Đùa cái gì vậy, lão ta còn có thể cử động?”

Dương Gian cảm nhận được một cỗ khí tức âm lãnh đang định xâm lấn hắn, nhưng may mà ở trên cánh tay bình thường kia hắn cũng đeo bao tay. Chính là chiếc bao tay được làm từ vàng, có thể ngăn cản toàn bộ lực lượng linh dị khiến tình huống tốt hơn được một chút.

Nhưng cỗ lực lượng từ cánh tay của quỷ gõ cửa lớn đến mức khó tin. Hiện tại cổ tay của hắn đã bị mất đi tri giác, hẳn nó đã bị gãy, đồng thời xương bên trong đã bị nát vụn rồi.

Nhưng Dương Gian không thèm quan tâm đến chút thương tổn đó, bởi vì quỷ ảnh của hắn có được năng lực chắp vá thân thể. Còn nếu không được nữa thì sau khi trở về, hắn kiếm Hoàng Tử Nhã khôi phục lại là xong.

"Để quỷ ảnh đi lấy đồ.”

Trên trán Dương Gian bắt đầu xuất hiện một chút mồ hôi lạnh.

Hắn không thể nào tránh thoát sự kìm kẹp của bàn tay khô gầy, vàng như nến của ông lão kia. Nên chỉ còn cách để cho quỷ ảnh tiếp tục xâm nhập và lấy đi thứ bên trong túi của quỷ gõ cửa. Sau đó dùng quỷ vực cưỡng ép rời đi khỏi chỗ này.

Tuy nhiên mọi chuyện dường như còn nguy hiểm hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Vốn ông lão đã dừng lại, nhưng hiện tại lão bắt đầu chuyển động đầu một cách cứng ngắc. Đầu lão xoay một cách chậm rãi ra phía sau lưng, nhìn về phía Dương Gian.

Đầu ở trên cổ của lão ta khẽ chuyển động, dường như muốn quay về phía Dương Gian.

Nhưng không, đầu của lão chỉ chuyển được chừng 90 độ, sau đó lập tức dừng lại. Một nửa khuôn mặt của lão hiện ra trước mặt của Dương Gian, chứ không tạo cho hắn thấy cảnh tượng Mãnh quỷ quay đầu đầy đáng sợ.

Bình Luận (0)
Comment