Dương Gian nói:
- Tôi biết quy luật giết người của con quỷ này, có thể lợi dụng điểm đó. Cậu yên tâm đi, tôi có thể xử lý được.
Nagasawa nói:
- Vậy ai sẽ làm mồi nhử đây?
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Không phải chỗ này có sẵn một người làm mồi nhử rồi hay sao?
Nagasawa lập tức nhìn về phía Keiko, lúc này cô ta đang quỳ gối ngồi cạnh Dương Gian.
Keiko lập tức hoảng sợ, sắc mặt trở nên trắng bệch, nhịn không được phải túm lấy góc áo của Dương Gian:
- Đừng, tôi không muốn trở thành mồi nhử. Dương tiên sinh, ngài để Keiko làm chuyện gì đều được, nhưng đừng bắt Keiko phải đi làm mồi nhử. Keiko xin ngài đó.
Dương Gian nói:
- Người làm mồi nhử không phải cô. Là người bình thường thì nên làm tốt những việc của người bình thường đi. Đây là chuyện của ngự quỷ nhân.
- A?
Lúc này sắc mặt của Nagasawa lập tức biến đổi.
Mồi nhử lại là chính hắn ta?
Còn cô gái Keiko kia lại không nằm trong phạm vi cân nhắc của Dương Gian.
Đầu tiên Keiko khẽ giật mình, sau đó tỏ ra mừng rỡ. Ánh mắt nhìn về phía Dương Gian của cô ta cũng tràn đầy cảm động cùng cảm kích, giống như vừa được hắn chiếu cố vậy.
Dương Gian nói:
- Chẳng lẽ cậu lại muốn trốn ở sau lưng phụ nữ? Huống chi tinh thần của Mỹ Đảo đã xảy ra vấn đề. Cho nên chỗ này chỉ có mình cậu là có thể đảm nhận được nhiệm vụ này mà thôi.
- Tôi hiểu rồi.
Dù trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, nhưng Nagasawa vẫn kiên trì đáp ứng.
Hắn ta sẽ phải làm mồi nhử, hấp dẫn quỷ gõ cửa.
Dương Gian phụ trách áp chế quỷ vực của quỷ gõ cửa trong nháy mắt và đưa quỷ rơi vào bẫy.
Đây chính là phương pháp tốt nhất, tránh phải tiếp xúc trực diện với con quỷ kia. Nếu bị thất bại, tổn thất cũng nhỏ, cùng lắm là chỉ mình Nagasawa phải chết mà thôi.
Mặc dù chuyện này có chút tàn khốc đối với Nagasawa, nhưng đây chính là hiện thực.
Bởi vì không ai có thể thay thế vị trí của Dương Gian được, vì vậy Nagasawa chỉ còn cách phải làm mồi nhử.
Dương Gian nói:
- Vậy cứ quyết định như thế đi, chờ trừ linh xã mang cái rương kia đến, chúng ta có thể bắt đầu hành động. Còn hiện tại có thể nhân dịp rảnh rỗi mà nghỉ ngơi thêm một chút.
Kế hoạch được quyết định một cách nhanh chóng, không có sửa đổi quá nhiều.
…
Lúc này chỉ cách buổi tiệc hồi trưa chỉ có ba giờ đồng hồ.
Dương Gian và hai người may mắn còn sống sót là Nagasawa và cô gái tên Keiko kia đang nghỉ ngơi một chút ở trong nhà nghỉ, thả lỏng tâm tình, đồng thời cũng vì nghĩ kế hoạch hành động tiếp theo. Còn người phụ nữ tên Mỹ Đảo kia, trước đó bọn họ cũng đã biết, cô ta… điên rồi.
Nguyên nhân chủ yếu là do cô ta phải chịu quá nhiều kích thích tinh thần trong một đoạn thời gian ngắn.
Còn việc có thể chữa trị được cho cô ta không? Dương Gian không quan tâm, vì đấy không phải chức trách hay nhiệm vụ của hắn.
Trong căn phòng yên tĩnh, Dương Gian ngồi một mình tại chỗ, không nhúc nhích, hắn bình tĩnh nhìn quỷ đồng đi loạn xạ ở trong phòng.
Cả người quỷ đồng ướt sũng, giống như nó vừa mới tắm xong vậy. Làn da màu xanh đen của nó lộ ra ngoài tỏ ra cực kỳ bất thường. Còn trên người đang mặc một chiếc áo liệm, mặc dù nó hơi cũ một chút, nhưng không có bất cứ tổn hại nào.
Sau khi mất đi chiếc đầu người chết kia, dường như bộ dạng của quỷ đồng có chút gì đó không thích hợp, hành động của nó nhanh hơn nhiều so với trước.
Bất cứ lúc nào, Dương Gian đều chú ý đến trạng thái của quỷ đồng, nó chính là một con lệ quỷ, một khi để mất khống chế sẽ gây ra hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi.
"Dựa theo lần tiếp xúc trực diện lúc trước giữa mình và ông lão kia, có thể khẳng định trên người của quỷ gõ cửa có ít nhất ba con lệ quỷ đã khôi phục, thi ban, quỷ vực và tiếng gõ cửa. Nếu lúc còn sống, ông lão này là một vị ngự quỷ nhân, chí ít lão ta cũng là một vị ngự quỷ nhân khống chế ba con lệ quỷ. Ngoài ra, bộ trường bào ở trên người của ông lão kia cũng không tầm thường chút nào. Trước đó mình dùng bàn tay quỷ tập kích nó nhưng không hề hư hao, chẳng lẽ cũng là một chiếc áo quỷ nào đó?”
Vừa tự hỏi, ánh mắt hắn vừa dừng lại ở trên chiếc áo liệm kia của quỷ đồng.
"Với loại lệ quỷ ở trình độ này, dựa vào tình trạng của mình lúc đó thật sự có thể miễn cưỡng áp chế. Nhưng mình có chút bất cẩn, hơi xem thường ông lão kia quá.”
"Tuy nhiên khi xảy ra chuyện đó, mình đã đưa ra được lựa chọn đúng rồi, cũng không hối hận lắm. Dù sao mình muốn lấy được chiếc hộp gỗ ở trong túi áo của ông lão kia thì không thể tránh khỏi việc phải tiếp xúc trực tiếp một lần với lão ta được.”
Dương Gian không ngừng tự hỏi.
Khoảng nửa giờ sau, ở bên ngoài vang lên giọng nói của Nagasawa:
- Dương tiên sinh, đồ mà xã trưởng Tam Đảo chuẩn bị đã được vận chuyển đến địa điểm chỉ định, chúng ta có thể bắt đầu hành động bất cứ lúc nào.
Thoáng một cái, nghe được tiếng động, quỷ đồng lập tức trốn đi, nó chui vào bên trong tủ âm tường. Nhưng vẫn không đóng kín tủ mà hơi hở một chút, sau đó dùng hai con mắt đỏ tươi quỷ dị nhìn ra bên ngoài.
Bản năng tránh né người sống của quỷ đồng vẫn còn.
Điều này chứng tỏ, sau khi trải qua chuyện linh dị lần này, trạng thái của quỷ đồng vẫn rất tốt, không có dấu hiệu bị mất khống chế.
- Tôi biết rồi.
Sau khi nói xong, Dương Gian chậm rãi đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Nagasawa đã đứng chờ sẵn ở bên ngoài, sắc mặt hắn ta có chút khẩn trương. Bởi vì lần này chính hắn ta là người đảm nhận nhiệm vụ làm mồi nhử. Nên đương nhiên tâm trạng sẽ có chút thấp thỏm, lo âu.
Keiko ở bên cạnh vội vàng xoay người, cúi đầu, lộ ra vẻ cực kỳ cung kính.
- Dương tiên sinh.
Dương Gian nói:
- Tiếp theo sẽ không còn việc của cô nữa, nhiệm vụ của cô đã xong. Hiện tại có thể rời khỏi thành phố Kobe được rồi
Keiko lập tức nói với giọng điệu cực kỳ ôn nhu:
- Vậy Keiko sẽ ở đây chờ đợi Dương tiên sinh thuận lợi trở về.
Dương Gian nói:
- Không cần, sau khi xử lý xong chuyện này, khả năng tôi sẽ trực tiếp ngồi máy bay và rời đi, cô không cần ở đây chờ tôi đâu. Tôi hiểu ý tứ của xã trưởng Tam Đảo khi sắp xếp cô làm phiên dịch viên cho tôi. Đó chỉ là một loại thăm dò, giống hành động nịnh nọt. Nhưng cô chỉ là một người bình thường, nếu muốn sống lâu hơn một chút thì cách tốt nhất chính là cách chuyện linh dị càng xa càng tốt.