Nửa tiếng sau.
Xã trưởng Tam Đảo đã dẫn theo những xã viên của trừ linh xã đi đến vị trí mà Dương Gian và Nagasawa đang đứng. Hắn ta nhìn thấy Dương Gian đang ngồi ở trên nóc nhà, cảnh giác nhìn xung quanh, đồng thời bộ dạng của hắn đang khẽ trầm tư, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Nhưng dường như trạng thái của hắn vẫn còn tốt, không có bất cứ thay đổi nào so với lúc trước. Ngoại trừ ánh mắt trở nên sắc bén và băng lãnh hơn, bộ dạng của hắn vẫn là một tên tiểu bạch kiểm.
Nếu chỉ nhìn vào bề ngoài của hắn, khi đi trên đường người ta sẽ chỉ nghĩ hắn là một người bình thường, chứ không ai nghĩ đến hắn sẽ là một vị ngự quỷ nhân đỉnh phong.
- Dương tiên sinh.
Xã trưởng Tam Đảo hơi cúi đầu, biểu thị sự tôn trọng cùng lòng biết ơn.
Trong lòng hắn ta cũng thầm thở phào một hơi, xem ra Dương Gian và Yamazaki cũng không nảy sung xung đột với nhau.
Đến lúc này Dương Gian mới hơi xoay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lùng xen lẫn một chút căm thù để nhìn chằm chằm vào Tam Đảo rồi hỏi:
- Lúc trước có một người tên là Yamazaki đến chỗ này của tôi và bảo tôi giao ra thứ này ? Tên Yamazaki kia là do ông phái đến?
Xã trưởng Tam Đảo biến sắc.
Quả nhiên, chuyện mà hắn ta lo lắng nhất đã phát sinh, tên Yamazaki đã xuất hiện. Bất kể tên đó có mục đích gì, đối với việc này, bọn họ sẽ phải đến bù cho Dương Gian. Mà chắc chắn chuyện này sẽ lại rơi vào đầu của hắn ta.
- Dương tiên sinh, xin ngài đừng hiểu lầm, tên Yamazaki kia là tự tiện xuất hiện, không hề có sự đồng ý của tôi. Cũng đến gần đây tôi mới biết được chuyện này. Việc này có liên quan đến một số mâu thuẫn trong xã đoàn của chúng tôi.
Xã trưởng Tam Đảo lần nữa cúi đầu:
- Lần này tôi vội vàng chạy đến đây cũng là vì muốn chính thức xin lỗi Dương tiên sinh về chuyện này.
Nói xong, những người xã viên ở phía sau hắn ta cũng nhao nhao cúi đầu.
Bộ dạng của Dương Gian vẫn cực kỳ lạnh lùng, giống như không nhìn thấy vậy.
- Lúc trước tôi đã từng nể mặt mũi của mấy người mà tha cho tên khốn kia rồi. Nhưng hiện tại tên Yamazaki này lại muốn đến mượn gió bẻ măng. Thú thực, hành động của kẻ này đã khiến tôi tức giận. Tôi không ra tay không phải vì tôi xử lý không được tên Yamazaki đó, mà là vì tôi không muốn lãng phí sức lực của mình vào những cuộc tranh đấu vô ích mà thôi.
- Ở trong mắt của tôi, tên này còn không đáng cho tôi phải ra tay. Thêm 20 tấn vàng, ngoài ra mấy người phải phụ trách việc hộ tống thứ này về thành phố Đại Xương cho tôi, tôi có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Nếu không, tôi sẽ đích thân thả con quỷ này ra, đến lúc đó mấy người tự đi mà giải quyết.
Nhất thời, đầu xã trưởng Tam Đảo đổ đầy mồ hôi lạnh.
Quả nhiên, trong đầu Dương Gian đã sớm có ý nghĩ cực đoan này, chỉ là mâu thuẫn giữa hai bên chưa đến mức độ đó, hoặc có nguyên nhân gì đó khiến hắn chưa làm như vậy. Nếu không, ngày hôm nay có thể sẽ là ngày đen tối nhất của trừ linh xã.
- Cảm ơn Dương tiên sinh đã hiểu.
Xã trưởng Tam Đảo cũng không biết nói thêm gì, vì Dương Gian không cho hắn ta không gian để đàm phán nên không còn cách nào khác ngoài đáp ứng.
- Cuộc giao dịch lần này đã hoàn thành. Tôi cũng không muốn ở lại đây thêm nữa. Ông chuẩn bị chuyên cơ đưa tôi về đi.
Vừa nói, Dương Gian vừa nhảy từ trên nóc nhà xuống. Hắn tiếp đất một cách nhẹ nhàng, giống như nhảy từ bậc thềm xuống vậy.
Xã trưởng Tam Đảo lập tức nói:
- Còn mong Dương tiên sinh phải chờ thêm một chút.
Dương Gian hỏi:
- Còn có chuyện gì à?
Xã trưởng Tam Đảo nói:
- Trừ linh xã chúng tôi đang chuẩn bị một bữa tiệc vì chiến công của Dương tiên sinh, mong Dương tiên sinh có thể tham gia. Ngoài ra vẫn còn có một số thứ cần chuẩn bị, phải tốn thêm chút thời gian.
Nói xong, ánh mắt hắn ta nhìn về phía chiếc rương đang bị kẹt ở trong đất kia.
Muốn gia cố thứ này một lần nữa, đồng thời kéo nó ra và vận chuyển đi cũng cần tiêu tốn một ít thời gian, chứ không thể xong ngay được.
- Cần bao nhiêu thời gian.
Dương Gian hỏi, đồng thời nhìn thời gian.
Hắn cần phải trở về thành phố Đại Xương trước mười hai giờ trưa ngày hôm nay. Bởi vì kỳ hạn giao dịch với tủ quỷ sắp đến rồi. Nếu đến lúc đó mà hắn còn chưa xuất hiện, chỉ có trời mới biết chiếc tủ kia sẽ phát sinh ra chuyện gì. Hiện tại mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa, Dương Gian không hi vọng sẽ phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn. Bởi vì không ai biết được, chuyện ngoài ý muốn này là tốt hay xấu.
Xã trưởng Tam Đảo nói:
- Hai tiếng đồng hồ.
Dương Gian nói:
- Được rồi, vậy tôi sẽ chờ thêm hai tiếng nữa.
- Dương tiên sinh, mời ngài đi bên này.
Đúng lúc này, người đàn ông tên là Vương Tín lập tức tươi cười chào đón, chuẩn bị mang Dương Gian đi tham gia bữa tiệc.
Dương Gian không hề khách sáo, trực tiếp leo lên xe và rời đi. Rời đi theo hắn còn có cả Nagasawa. Còn quỷ đồng, không biết từ lúc nào nó đã xuất hiện ở bên trong cốp xe rồi, dường như không có một ai biết nó ở trong đây.
Sau khi nhìn thấy Dương Gian và Nagasawa rời đi, xã trưởng Tam Đảo mới thở phào một hơi.
Dù thế nào đi nữa, thì chuyện này cũng coi như đã kết thúc tốt đẹp.
"May còn chưa trở mặt với Dương Gian, nếu không toàn bộ cố gắng ngày hôm nay của mình đều sẽ bị uổng phí.”
Khi nghĩ đến tên hỗn đản Ichirou kia, sắc mặt của xã trưởng Tam Đảo trở nên âm trầm. Tên này đúng là không chịu đem hắn ta để vào trong mắt.
Lại dám lợi dụng cơ hội này để đuổi hắn ta xuống khỏi chiếc ghế xã trưởng.
Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc hắn ta tính sổ với tên này.
Tam Đảo lập tức hỏi:
- Yamazaki đâu rồi? Có liên lạc được với hắn ta không?
- Xin lỗi, xã trưởng, chúng tôi vẫn chưa liên lạc được, nhưng đã tìm ra vị trí chiếc xe của Yamazaki tiên sinh. Đây chính là ảnh chụp tại hiện trường.
Một người xã viên nhanh chóng đưa cho hắn ta một phần tư liệu.
Đó là một chiếc xe bị vứt bỏ tại ngã tư, thông qua ảnh chụp có thể biết được chiếc xe này là của ai.
Nhưng đây không phải là điểm mấu chốt.
Điểm mấu chốt nhất chính là khi Tam Đảo nhìn xuống phía dưới bức ảnh lại thấy một cỗ thi thể không đầu nằm trên mặt đất. Cỗ thi thể này khá quen thuộc, giống như hắn ta vừa mới nhìn thấy đâu đó.