Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 149 - Chương 149: Liều Chết

Chương 149: Liều Chết

Toàn bộ những thứ đó đều là những câu hỏi khó trả lời nhưng trước mắt có một việc mà ba người cần làm là giam giữ con quỷ đang đứng trước mặt bọn hắn, xử lý xong chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương, còn sống để rời khỏi đây. Mặc kệ trước đó bọn hắn còn có khúc mắc gì với nhau, hay có thủ đoạn nào phía sau, một khi gặp quỷ những thứ đó đều phải bỏ qua một bên. Bởi vì hiện tại bọn hắn đã không còn đường lui, tính toàn mấy cái kia nữa sẽ thành người chết ngay, mà người chết còn quan tâm gì đến mấy cái trên kia.

Trương Hàn nhỏ giọng nói:

- Nó đã dừng lại rồi, có vẻ như nó không định đi vào, chúng ta phải làm cái gì bây giờ?

Từ giọng nói của ông ta có thể nghe ra được, Trương Hàn đang vô cùng khẩn trương.

Sắc mặt Dương Gian đã trở nên nghiêm túc, lúc này quỷ vực của hắn đã bao trùm toàn bộ căn phòng, dùng cửa chính làm ranh giới ngăn cách linh đường và thế giới bên ngoài. Nhưng người đàn ông anh tuấn có sắc mặt tái nhợt không có tý máu nào lại không hề nhúc nhích, nó đứng yên ở cửa ra vào, không chịu bỏ đi lại không chịu đi vào, không biết đang chờ đợi cái gì đó hay là đang đứng canh cửa để cho đám người bọn hắn ở bên trong không thể đi ra ngoài... Loại hành động đứng im một chỗ này lại khiến cho người khác càng thêm kiêng kị.

Bởi vì bọn hắn còn chưa hiểu hết năng lực của nó là cái gì, đánh sợ không chứ.

Chỉ biết nếu lạc đàn ở trước mặt con quỷ này thì sẽ chết, đây là điều không thể nghi ngờ nhưng chết như thế nào thì không ai có thể biết được.

Bởi vì những người biết đều đã chết hết rồi.

"Chuyện này thì phải hỏi Phùng Toàn, anh ta biết mọi chuyện rõ ràng."

Ánh mắt Dương Gian chuyển qua nhìn Phùng Toàn.

Lúc này sắc mặt của Phùng Toàn cũng tái nhợt, không có một giọt máu, hai con mắt chết lặng, thần thái câm nín... Nếu anh ta đứng chúng với con quỷ ở ngoài cửa thì chả khác gì hai anh em, trừ dung mạo không giống nhau ra thì cái gì cũng tương tự. Đều giống nhau, rất quỷ dị, trông chẳng có tí cảm xúc nào cả.

Nhưng mà Phùng Toàn lại nói:

- Sau khi thất bại ở nhiệm vụ thứ nhất, tôi lập tức trốn vào trong cỗ quan tài này, có thể sống đến lúc này đã là may mắn lắm rồi, nếu biết được năng lực và điều kiện tôi đã tự thoát khỏi đây rồi, còn cần mấy cậu đến cứu nữa hay sao.

Mặt Dương Gian sầm lại, hắn không tin tưởng Phùng Toàn lắm, anh ta đã ở đây lâu như thế rồi, hơn nữa đã tiếp xúc gần gũi với nó cũng khá lâu, sao không thăm dò ra được một vài quy luật của con quỷ được, làm gì có chuyện không biết gì hết được chứ.

Là không muốn nói thôi.

- Đụng phải những thứ chuyện không bình thường này mà anh có thể sống sót đến tận bây giờ thì đúng là ký tích, quả nhiên không có người bình thường nào tự chọn để trở thành ngự quỷ nhân đâu.

Dương Gian hít một ngụm khí lạnh, hắn không còn cách nào khác. Nếu Phùng Toàn giả ngu, Trương Hàn không dám làm loạn, con quỷ kia đứng bên ngoài không chịu rời đi, cũng không chịu tiến vào, muốn phá vỡ cục diện bế tắc này thì phải do tự bản thân hắn đi làm rồi.

- Xì xì

Sau một giây, ánh đèn ở trong linh đường chợt lấp lóe một cái, toàn bộ xung quanh đều đã biến thành màu dỏ, một lớp ánh sáng màu dỏ đã bao phủ xung quanh nơi này. Dương Gian đã lộ ra quỷ vực của mình, hiện tại hắn không còn sợ năng lực bị bại lộ nữa.

Sau khi ánh sáng màu đỏ bao trùm toàn bộ linh đường, nó lại dần dần kéo ra phái ngoài, giống như ánh đèn ở trong phòng đang chiếu ra bên ngoài vây, tiến lên dọc theo mặt đất một cách chậm rãi.

Dương Gian muốn thử kéo con quỷ kia vào trong quỷ vực xem sao, chỉ cần bắt được nó vào bên trong, ít nhất hắn vẫn còn một số phương pháp an toàn để dò tìm quy luật của nó, thậm chí là bắt nó.

Trương Hàn nhịn không được nhắc nhở một câu:

- Cậu cẩn thận một chút.

Mặc dù chỉ có một mình Dương Gian thử thăm dò nhưng ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để ra tay.

Rất nhanh, ánh sáng màu đỏ đã bao trùm đến bên người con quỷ, có điều con quỷ này vẫn không hề nhúc nhích. Dựa theo những hiểu biết khi đối phó với quỷ không đầu, hẳn là quỷ vực có thể kéo con quỷ này vào bên trong.

Nhưng một giây sau, Dương Gian đột nhiên phát hiện ra, Quỷ vực đã bao phủ đến nhưng lại như gặp phải cản trở, giống như nước chảy gặp phải đá vậy, không thể chảy xuyên qua được, chỉ có thể lách qua hai bên để tiếp tục chảy.

Ánh sáng màu đỏ bao phủ bên ngoài phòng, quỷ vực tiếp tục kéo dài, xung quanh đều đã bị bao phủ bởi quỷ vực mhưng chỉ có vị trí mà con quỷ kia đứng thì lại không hề bị ảnh hưởng, giống như quỷ vực bị cắt mất một lỗ vậy, quỷ vực không cách nào ảnh hưởng đến nó.

Dương Gian nhíu mày.

- Quỷ vực mất tác dụng hay sao?

Xem ra ý định dựa vào quỷ vực để giải quyết con quỷ này của hắn đã bị phá sản, đây là một hành động không thực tế, con quỷ này cũng có thể chống lại được quỷ vực nhưng dường như hành động của hắn đã chọc giận con quỷ kia vậy.

Vốn dĩ nó đứng ở ngoài cửa này giờ không chịu nhúc nhích, sắc mặt vẫn trắng bệch vẫn không có một giọt máu như cũ, lúc này nó lại chợt hành động, không nhanh không chậm bước ra phía trước một bước, một bước này trực tiếp bước vào phạm vi bao phủ của ánh sáng màu đỏ. Giống như bà lão lúc trước, lúc đó Dương Gian cũng không hề cảm giác được có chuyện gì bất thường. Nhưng sau khi con quỷ này bước vào thì lại khác... hắn đã mất khống chế đối với quỷ vực.

Giống như một loại năng lực nào đó của hắn đã bị tước đoạt vậy, lúc này Dương Gian phát hiện ra, bản thân đã không thể nào khống chế quỷ vực được nữa.

- Chuyện này... Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Hắn mở to hai mắt.kinh hãi nhìn chằm chằm vào con quỷ đang từ từ bước vào quỷ vực, chậm rãi, nhẹ nhàng.

Quỷ vực không thể nào ảnh hưởng đến nó, còn nó lại ảnh hưởng ngược đến quỷ vực. Trương Hàn cảm giác được có chuyện gì đó không ổn, vội vàng hỏi:

- Dương Gian, năng lực của cậu không ảnh hưởng đến nó hay sao?

Con quỷ kia đã đi vào linh đường. Mặc dù ở phía này có tận ba người đang chuẩn bị sẵn sàng để đón địch nhưng ai nấy đều phải rùng mình hoảng sợ. Bên ngoài càng ngày càng tối, đêm tối dần dần bao phủ mọi thứ, bắt đầu ảnh hưởng đến căn phòng.

Lúc này, ánh sáng màu đỏ đang bao trùm khắp phòng của Dương Gian như gặp phải áp lực nghiêm trọng vậy, dần dần có dấu hiệu bị dập tắt.

Trên mặt Dương Gian bắt đầu đổ mồ hôi hột:

- Nó rất mạnh, rất quỷ dị, ông cẩn thận một chút, đây có lẽ là con quỷ kinh khủng nhất mà chúng ta thấy từ khi trở thành ngự quỷ nhân đến giờ.

Khoảng cách càng ngày càng gần, bọn họ đã không còn đường lui nào nữa. Trương Hàn cắn chặt răng, ông ta đã quyết tâm:

- Liều, liều chết đối phó với nó.

Dương Gian cũng gầm nhẹ một câu:

- Được, vậy thì đánh nó thôi, chúng ta cùng xông lên.

Phùng Toàn gật đầu nói:

- Cũng được.

Do sự hoảng quá mức khiến cho Trương Hàn có chút không bình tĩnh được nên hơi mất lý trí, chưa nói xong thì sắc mặt ông ta đã trở nên dữ tợn sau đó là người xông lên đầu tiên, áo ở sau lưng ông ta bị xé toang trong nháy mắt.

Bình Luận (0)
Comment