Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 164 - Chương 164: Cái Giá Cho Phùng Toàn 1

Chương 164: Cái Giá Cho Phùng Toàn 1

Dương Gian tỏ ra bộ dạng rất chân thành nói:

- Sao vậy? Phản ứng của Tôn tiểu thư sao lại mạnh như vậy? Không cần sợ đâu, thứ này rất ngoan ngoãn, sẽ không làm hại người khác đâu. Này cô nhìn đi, nhìn xem tôi mở ra như vậy mà có chuyện gì xảy ra đâu.

Hiện tại hắn giống như một người đi dạo trên phố nhưng trong tay lại đang dắt theo một con chó rất hung dữ. Mặc dù miệng thì bảo là chó không cắn người nhưng thực thế nó chỉ không cắn hắn mà thôi.

Tôn Lệ Hồng chỉ là một người bình thường, sao có đủ cam đảm để tiếp xúc với loại đồ vật nguy hiểm như vậy được.

- Nếu cô cảm thấy sợ hãi, có thể đứng nhìn từ xa cũng được, không sao hết, tôi là người tốt, sao có thể chút chuyện nhỏ này mà lại làm khó cô được?

Dương Gian vừa nói vừa lôi một cái đầu ra khỏi túi đựng thi thể. Thần sắc cái đầu trắng bệch, không có chút máu nào, hai mắt đang nhắm chặt, giống như vừa mới gỡ xuống từ một bộ thi thể vậy, còn rất tươi. Nhìn thấy bộ dạng của cái đầu người này, phản ứng đầu tiên của Tôn Lệ Hồng là sợ hãi, sau đó là kinh hãi. Người này chính là Cảnh sát đời thứ nhất của thành phố Đại Xương... Phùng Toàn.

Bản thân cô ta vốn là người địa phương của thành phố Đại Xương, hơn nữa còn làm trong công ty kinh doanh về chuyện đặc thù này, sao không thể nhận ra những đại nhân vật đặc thù này được, dù không biết nhiều thì ít ra cô ta cũng phải biết một chút.

Dương Gian nhẹ nhàng cười một tiếng:

- Nhìn bộ dáng của cô hẳn là đã nhận ra, đúng vậy đây chính là Cảnh sát Quốc tế Phùng Toàn... Mất tích mấy tháng trước, nguyên nhân là bởi vì xử lý chuyện linh dị ở trong thôn Hoàng Cương mà bị mất tích. Đúng là giá của hai con quỷ này không được tốt lắm nhưng nếu tính luôn vị Cảnh sát Quốc tế này thì sao, giá cả của nó sẽ không thấp đúng không, Tôn tiểu thư, chúng ta bắt đầu bàn bạc giá cả được chưa?

Tôn Lệ Hồng cố lấy dũng khí cẩn thận từng li từng tí đi qua nhìn một chút. Dương Gian ở khoảng cách gần như vậy mà không xảy ra chuyện gì, chắc con quỷ này cũng bị cái gì đó hạn chế, rất có thể là không xảy ra chuyện gì đâu nhưng khi cô vừa đi đến gần.

Bất chợt, hai con mắt trên gương mặt trắng bệch kia đột nhiên mở ra.

- A!

Tôn Lệ Hồng sợ hãi quá, trực tiếp ngồi co quắp dưới đất đúng lúc hai người đang chuẩn bị bàn luận giá cả.

Vương Tiểu Minh, giáo sư Vương, đã đích thân chứng kiến nhân viên bảo vệ của công ty khiêng cỗ quan tài từ chiếc xe thể thao xuống dưới đất, theo sự chỉ huy của Lý Quân, tướng quân bộ đội đặc chủng. Sau đó mấy người này cẩn thận từng li từng tí, khiêng cỗ quan tài này lên một cỗ xe khác.

Anh ta đứng nhìn lấy cỗ quan tài đang nằm trước mặt, không hề hoảng sợ hay sợ hãi, chỉ có một loại cảm xúc hưng phấn không nói nên lời cùng sự mong mỏi.

- Quỷ quan tài có tác dụng cực kỳ to lớn, nếu có thể tìm ra được thông tin mang tính đột phá từ nó, hẳn tình thế trước mắt sẽ hoàn toàn thay đổi. Lúc đó, thành quả nghiên cứu của tôi sẽ thay đổi cục diện trên toàn thế giới.

Vương Tiểu Minh đã không thể kìm hãm mà chìm đắm trong thế giới của riêng anh ta, giống như hiện tại anh ta đã về đến trong phòng thí nghiệm, đã kiểm tra qua đặc điểm của quỷ quan tài rồi.

Giờ phút này Triệu Kiến Quốc đi đến bên cạnh, nhỏ giọng nói:

- Giáo sư Vương, mặc dù tôi chỉ là một người ngoài, không tiện bàn tán nhiều về chuyện này nhưng từ trách nhiệm của một người cảnh sát đối với quốc gia, tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu, thứ này... vô cùng nguy hiểm. Dựa vào sự hiểu biết của tôi đối với Dương Gian, nếu cỗ quan tài này có giá trị lớn như thế thì hắn sẽ không thể nào buông tay dễ dàng như vậy được, hơn nữa hắn chỉ bán cho cậu với giá là 550 triệu mà thôi. Lúc trước cậu ta cũng đã nói qua, bên trong cỗ quan tài này có chứa một con quỷ. Đây có lẽ là một tai họa ngầm, nếu có thể tôi hị vọng giáo sư Vương sẽ không mở quan tài này ra để nghiên cứu. Nếu thả con quỷ bên trong ra một lần nữa, chỉ sợ sẽ tạo ra một trận tai nạn đáng sợ. Mặc dù trước đó tôi cũng nghe qua biện pháp phòng ngự của phòng nghiên cứu rất lợi hại, nhưng theo tôi thấy, cái này cũng không tránh được nguy hiểm đâu.

Vương Tiểu Minh lại vừa cười vừa nói:

- Một ngàn năm trước, sấm sét từ trên trời đánh xuống, mặc kệ là người người thường hay vua chúa thì nó đều có thể đánh chết, khiến cho mọi người phải sợ hãi. Nhưng bọn họ làm sao có thể biết được, chỉ cần 100 năm ngắn ngủi mà chúng ta đã có thể khống chế? Hơn nữa còn áp dụng nó vào đời sống thực tế chứ. Bản chất tồn tại của lệ quỷ là cái gì thì tôi không cần quan tâm, bởi vì chỉ cần nó tồn tại thì sẽ có cách để khống chế. Ngự quỷ nhân là một ví dụ rõ ràng nhất, chỉ là tỷ lệ ngự quỷ nhân không được cao, nếu có thể dựa vào cỗ quan tài này để tìm ra được điểm mấu chốt của sự việc, có nguy hiểm cỡ nào đi nữa tôi cũng cảm thấy đáng giá.

Triệu Kiến Quốc không thể nào hiểu được tâm lý của một nhân viên nghiên cứu nhưng ông ta có thể thấy được giáo sư Vương đang làm một việc vô cùng nguy hiểm, điều này khiến cho trong lòng Ngô Kiến Quốc có chút bất an.

Ngay tại khi ông ta muốn nhắc nhở Vương Tiểu Minh một vài câu thì Tôn Lệ Hồng đang chuẩn bị giao dịch với Dương Gian dã vội vàng đi đến đây. Sắc mặt Tôn Lệ Hồng không được tốt lắm vẻ hoảng sợ của cô ta đã biến mất nhưng lại đang cần hỏi ý kiến của Vương Tiểu Minh gấp.

- Giáo sư Vương, tôi cùng giao dịch với Dương Gian nhưng có vài chỗ tôi không thể quyết định được nên đến xin ý kiến của ngài thử xem.

Mặc dù Vương Tiểu Minh chỉ là người phụ trách của một cơ sở nghiên cứu nhưng quyền lực lại rất lớn. Mục đích chủ yếu của cái công ty mà Ngô Việt làm tổng giám đốc này là để phục vụ cho cơ sở nghiên cứu, duy trì hoạt động của phòng thí nghiệm, những quyết định chính thức của công ty chỉ có hiệu lực khi Vương Tiểu Minh đồng ý.

Vương Tiểu Minh phất phất tay, tỏ ra có chút không kiên nhẫn.

- Nếu cô không phụ trách được chuyện của công ty thì sao không tìm người khác thay thế đi? Tôi còn bận lắm, không có thời gian quản chuyện vận hành của công ty đâu.

Tôn Lệ Hồng nói:

- Nhưng mà Giáo sư Vương, chuyện này lại liên quan đến một vị Cảnh sát Quốc tế đời trước của thành phố Đại Xương, là Phùng Toàn.

Phùng Toàn?

Nghe được cái tên này, Vương Tiểu Minh cùng với Triệu Kiến Quốc đều giật mình.

Đúng vậy, sao có thể quên anh ta được chứ!

Lúc này Vương Tiểu Minh mới nhớ ra là Phùng Toàn cũng chưa chết, trước đó anh ta chỉ bị nhốt ở bên trong thôn Hoàng Cương mà thôi. Hơn nữa, thỉnh thoảng anh ta còn báo cáo thông tin ra bên ngoài, mặc dù sau này không báo cáo tin tức nữa nhưng khả năg sống sót của anh ta vẫn còn rất lớn. Chỉ là nãy giờ cũng chỉ thấy có mỗi hai người Dương Gian cùng Trương Hàn là đi ra khỏi thôn Hoàng Cương, Phùng Toàn không hề lộ mặt nên Vương Tiểu Minh nghĩ là anh ta đã chết.

Triệu Kiến Quốc lập tức hỏi:

- Phùng Toàn, cậu ta còn sống hay sao vậy?

Tôn Lệ Hồng chỉ tay về phía Dương Gian đang ngồi dưới cái ô che nắng.

- Anh ta vẫn còn sống, nằm ở phía bên kia.

Bình Luận (0)
Comment