Với lực lượng thân thể hiện tại của hắn, cú ném này có lực đạo cực kỳ lớn. Chiếc đinh đóng quan tài bay giống như một viên đạn, trực tiếp đụng vào nền xi măng phía sau lưng Quách U.
Chiếc đinh đóng quan tài loang lổ, sắp gãy này trực tiếp chấn vỡ nền xi măng, găm vào trong.
Đồng thời, nó cũng đóng đinh luôn khuôn mặt có hình dạng ngũ quan cổ quái kia ở trên mặt đất.
Điều đáng sợ nhất chính là, sau khi bị đinh đóng quan tài găm vào, cái bóng có hình dạng ngũ quan kia từ từ hiện ra, giống như một quả bóng bị nhấn chìm vào trong nước vậy, từ từ nổi lên.
Cuối cùng, bóng dưới chân Quách U chậm rãi biến mất.
Hắn ta trở thành một người không có hình bóng, mà toàn bộ hình bóng của hắn ta lại hóa thành một chiếc đầu người màu đen.
Một chiếc đầu người hình thành từ bóng, giống như thực thể nằm lẳng lặng ở nguyên chỗ, bị một cây đinh đóng quan tài loang lổ cố định.
- Tôi… Tôi không phải là quỷ.
Quách U nói với giọng điệu không cam tâm, sau đó ý thức hắn ta nhanh chóng trở nên mơ hồ, rồi hoàn toàn chìm trong lạnh lẽo. Hắn ta chết.
Bởi vì ngọn nguồn linh dị bị giam giữ, hắn ta không còn lực lượng chèo chống vì thế ý thức liền tiêu tán.
Dù thân thể hắn ta còn sống, vẫn còn nhịp tim, nhưng vì không có lực lượng linh dị duy trì ý thức, nên không thể sống.
"Chết sao?"
Chứng kiến cảnh này, tâm tình Lý Dịch có chút phức tạp, thương cảm đan xen.
Hắn ta không phải ngự quỷ nhân, mà chỉ là một người bình thường, nên có cảm xúc.
Nhưng hắn ta không thể làm gì, bởi vì Dương Gian đã làm đúng.
Quỷ thực sự đang ở trên người của Quách U.
Còn Quách U, đến chết hắn ta cũng không cảm thấy bản thân là quỷ.
- Đã bắt được đầu quỷ ảnh.
Dương Gian thở phào một hơi, trong lòng có chút nhẹ nhõm.
Quá trình này khá đơn giản, nhưng vì giam giữ được con lệ quỷ này, hắn đã tốn không biết bao nhiêu thời gian, thậm chí còn điều thêm hai người đồng đội dến để trợ giúp.
- Như vậy là đã xử lý xong? Chuyện này có phải là hơi dễ dàng quá không?
Đến lúc này, Hùng Văn Văn mới cẩn thận tiếp cận. Nhìn lấy hình bóng chiếc đầu màu đen ở trên mặt đất, nó nói với giọng điệu có chút khó tin.
Dương Gian nói:
- Đơn giản? Cậu không nhìn xem chúng ta đã có mấy người ra tay hay sao? Ngoài ra, vì đảm bảo an toàn, ngay cả đinh đóng quan tài mà tôi cũng sử dụng đến. Đây chính là thứ có thể đóng đinh cả quỷ chết đói đấy. Tôi dùng thứ này để đống đinh đầu quỷ ảnh cũng chẳng khác gì dùng pháo bắn muỗi cả. Tuy nhiên đó là điều cần phải làm, thứ này quá nguy hiểm, tôi lo các thủ đoạn bình thường sẽ không thể nào áp chế được nó. Làm không cần thận để nó xâm lấn ý thức, đến đó ngay cả việc bản thân bị lệ quỷ khống chế cũng không biết.
- Dùng đến năng lực của đinh đóng quan tài, khiến cho lực lượng linh dị mất hiệu lực, chỉ có như vậy mới vạn vô nhất thất.
Hùng Văn Văn bĩu môi nói:
- Sợ chết thì bảo là sợ chết, còn ăn nói đao to búa lớn như vậy. Rõ ràng chỉ là một con quỷ vặt vãnh mà anh lại nói nó nghiêm trọng như vậy.
Dương Gian khẽ liếc nó một cái:
- Theo tôi thấy có vẻ cậu còn chê lượng bài tập quá ít.
Đứa nhóc này căn bản không hiểu được cái gì gọi là cẩn thận, cái gì gọi là vạn vô nhất thất.
Hắn cũng lười giải thích với nó.
Dương Gian nói:
- Đồng Thiến, tìm một cái rương để chứa con quỷ này. Tạm thời đừng điều chuyên cơ trở về, cứ đậu lại ở sân bay đi. Chờ tôi làm xong một việc nữa rồi cùng nhau trở về luôn.
Đồng Thiến hỏi:
- Còn có chuyện?
Dương Gian nói:
- Chỉ là một nhiệm vụ đưa thư mà thôi, ở tiểu khu Minh Nguyệt. Chỗ đó là địa điểm phát sinh của một chuyện linh dị khác. Thứ mà chúng ta vừa mới đối phó chỉ là món khai vị mà thôi, có lẽ nguy hiểm thực sự chỉ vừa mới bắt đầu.
Trong hồ sơ tiểu khu Minh Nguyệt chính là địa điểm phát sinh của mãnh quỷ khu.
Trước mắt hắn chỉ biết được Lý Nhạc Bình, người phụ trách của thành phố Đại Xuyên đang ở trong tiểu khu Minh Nguyệt.
Ngoại trừ điều đó ra, nhiệm vụ đưa thư của bưu điện quỷ cũng chỉ hướng về phía tiểu khu này.
Khi nối những tin tức này lại với nhau là đã có thể chứng minh được rất nhiều chuyện.
Đồng Thiến nói:
- Anh định khi nào thì hành động? Có cần giúp một tay không? Nếu đã đến đây thì tiện thể thanh lý toàn bộ chuyện linh dị luôn, tránh lại xảy ra đại họa.
Dương Gian nói:
- Từ từ, không cần vội. Ngày hôm nau mọi việc đã tiến hành rất thuận lợi. Mọi người cứ nghĩ ngơi trước đi, sáng ngày mai lại tiến vào tiểu khu Minh Nguyệt.
Đồng Thiến nói:
- Vậy cứ ngủ tạm một đêm trên máy bay đi, trên đó có phòng nghỉ.
Chuyên cơ riêng bố trí khá xa hoa, có được phòng nghỉ chuyên môn.
Dương Gian gật đầu, quay đầu nhìn và nói:
- Mấy người có muốn đi vào không? Hay mấy người muốn nghỉ ngơi ở trong sân bay chứa đầy thi thể này.
Đám người Lý Dịch, Liễu Thanh Thanh, Dương Tiểu Hoa lập tức trầm mặc.
Chuyện vừa rồi xảy ra quá đột ngột, khiến cho trong lúc nhất thời bọn họ khó mà tiếp nhận nổi.
Mặt quỷ cười, đứa bé cổ quái bằng giấy, Quách U chết, còn có lệ quỷ bị giam giữ. Mỗi một việc đều sinh ra lực trùng kích cực lớn đối với bọn họ.
Đây không phải là chuyện mà một người đưa thư có thể làm.
Đám người này, dường như trời sinh là đã có thể liên hệ với lệ quỷ rồi.
Chỉ riêng cây đinh đóng quan tài kia đã có thể đóng đinh lệ quỷ trên mặt đất, không cho nó nhúc nhích.
Nếu người đưa thư có được thứ này, có thể nói, tỷ lệ sinh tồn của bọn họ sẽ được đề thăng cực lớn.
Đương nhiên đó chỉ là ý nghĩ.
Chứ không có một ai dám đánh chú ý với thứ đồ chơi kia. Ngoại trừ nguyên nhân là do Dương Gian ra, điểm quan trọng hơn chính là lúc này đinh đóng quan tài đang đóng đinh một con quỷ. Nếu có người dám lấy đinh đóng quan tài, chỉ sợ một giây sau, lệ quỷ sẽ thoát ra và giết chết người đó.
- Vậy thì làm phiền cậu vậy, tôi sẽ tá túc một đêm trong chuyên cơ của cậu.
Dương Tiểu Hoa khẽ nói, cuối cùng cô ta vẫn lựa chọn lưu lại.
Nếu đã muốn ôm bắp đùi, vậy thì cứ ôm đến cùng.
Dù biết rõ đám người này rất nguy hiểm, cũng rất cổ quái, nhưng cô ta không thể cứ thể mà bỏ đi được.