Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 172 - Chương 172: Người Theo Đuổi Giang Diễm 4

Chương 172: Người Theo Đuổi Giang Diễm 4

Tiễn Phong vừa rời đi, Giang Diễm đã ngay lập tức dùng ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm vào Dương Gian.

- Chẳng lẽ cậu không nhìn ra tên Tiễn Phong kia đang dùng mắt chó cố ý làm nhục cậu hay sao? Sao cậu lại khách khí với hắn ta như vậy làm gì, không đuổi thẳng cổ hắn ta đi đi, chẳng cần phải để ý đến tôi đâu. Hơn nữa mục đích mà hắn ta theo đuổi tôi cũng là vì ham muốn công danh lợi lộc thôi. Tôi không thích loại đàn ông này, trước kia tôi tha thứ cho hắn ta một hai lần là vì nể tình cùng là bạn học với nhau thồi. Cho nên tý nữa cậu phải nghĩ cách đuổi cổ hắn ta đi đi, chỉ cần cậu muốn chắc chắn cậu sẽ có cách.

Cô không muốn chỉ vì Tiễn Phong tiếp tục dây dưa với chính cô mà khiến cho Dương Gian lại sinh ra hiểu lầm gì đó đối với cô.

Dương Gian nói:

- Chỉ là một người bình thường thôi, so đo tính toán nhiều như thế để làm gì, cũng không thể nào vì mấy câu nói của người ta mà tôi nhảy dựng lên đòi giết cả nhà người ta được. Loại bạn bè như vậy sau này đừng nên qua lại.

Giang Diễm cảm giác lỗi suy nghĩ của Dương Gian khá là kỳ quái, người như cậu ta mà cũng muốn kết bạn với người khác nữa hay sao.

Dương Gian lại nói:

- Nhưng tôi không thích người bạn học của cô một chút nào, chờ lúc nào đó có cơ hội cứ giết quách đi cho xong chuyện?

-...

Giang Diễm trợn to hai mắt, có chút kinh ngạc nhìn hắn.

- Không phải lúc nãy cậu vừa định kết bạn với hắn ta hay sao?

Dương Gian nói:

- Ai bảo vừa nãy hắn ta lại dám mắng tôi.

Giang Diễm nói:

- Không phải cậu đã bảo là cậu không hề ngại hay sao?

Dương Gian nói:

- Lúc trước tôi có bảo là không ngại nhưng hiện tại nhớ lại thì tôi lại cảm thấy là bản thân mình có chút thiệt thòi, tôi vẫn tính toán với hắn ta thì hay hơn, ai bảo tôi là một con người hẹp hòi cơ chứ.

Giang Diễm có chút bất an, nói:

- Vậy cậu sẽ không thật sự muốn giết hắn ta đó chứ? Người ta chỉ mới mắng cậu có một câu mà thôi.

Nếu câu nói này là do người khác nói thì cô sẽ cho rằng người đó đang khoác lác nhưng nếu là do miệng của Dương Gian nói ra thì cô không thể không tin tưởng được.

Dương Gian thuận miệng trả lời:

- Cái đó còn phải xem hắn ta có biết thời thế hay không nữa.

Sau đó lại tiếp tục ăn chân gà.

Giang Diễm hoảng sợ quá, không dám nói thêm câu nào nữa, chỉ có thành thật ngồi cạnh hắn.

Nếu Dương Gian muốn ra tay thì cô cũng không thể nào ngăn cản hắn được, chỉ có thể ngồi hi vọng con mắt Tiễn Phong sẽ tinh tường một chút, đừng có trêu chọc đến hắn, bằng không chuyện này rất có thể sẽ xảy ra.

Chỉ một lát sau, Tiễn Phong đi ra từ nhà vệ sinh. Hắn ta đã điều chỉnh lạ được mạch suy nghĩ của bản thân rồi, khi hắn ta vừa mới ngồi xuống ghế thì đã lập tức nói:

- Dương Gian, câu không lấy làm phiền vì tôi nói tiếp đề tài lúc trước của chúng ta chứ, vẫn là câu nói lúc nãy, tôi hi vọng cậu có thể cách xa Tiểu Diễm một chút. Cô ấy cũng giống như tôi, đều đã tốt nghiệp đại học, vừa ra trường cũng đã là lãnh đạo, bất kể là nghề nghiệp, gia đình hay nền giáo dục thì cậu đều không thể nào xứng với cô ấy được. Nhìn bộ dạng của cậu mà xem, cậu sẽ không thể nào cho Tiểu Diễm được thứ gì hết, cho nên, cậu hãy buông tay đi, như thế đối với cậu hay là đối với Tiểu Diễm đều là chuyện tốt...

- Rầm!

Dương Gian móc từ dưới mặt bàn một thứ gì đó, sau đó đập một cái bịch lên mặt bàn, cuối cùng hắn mới nói:

- Anh cứ tiếp tục nói đi.

Sau đó lại cắm cúi tiếp tục ăn.

Tiễn Phong lặng người một chút nhưng khi thấy được thứ nằm ở trên bàn, tròng mắt hắn ta phải co rút lại.

Đó là một khẩu súng lục màu vàng, trông rất tinh xảo, giống như hàng mĩ nghệ vậy. Hơn nữa cũng không biết có phải là do Dương Gian vô tình hay cố ý mà họng súng đen ngòm, lạnh lẽo lại chỉa thẳng về phía hắn.

Súng lục?

Thứ này lại là một khẩu súng lục, tên Dương Gian này kiếm đâu ra thứ này vậy.

Giả, chắc chắn là giả.

Sắc mặt hắn ta hơi thay đổi một chút, sau đó cười nói với Dương Gian:

- Cái trò trẻ con của cậu sao dọa tôi được chứ, cậu định dùng thứ đồ chơi trẻ con này để dọa tôi hay sao? Cậu cho rằng lừa tôi dễ vậy hay sao? Nếu tôi có thể bị cậu lừa gạt dễ dàng như vậy có phải là tôi đã phí mất mười mấy năm đèn sách rồi hay không? Hơn nữa, cho dù nó là thật thì sao chứ, ở trước mặt tình yêu, chỉ có một cây súng lục thì có là gì, chẳng lẽ tôi còn sợ cậu dùng súng lục bắn chết tôi hay sao? Cậu vẫn nên từ bỏ đi, đừng dùng thủ đoạn ấu trĩ đó nữa, vô dụng mà thôi, cậu không xứng với Tiểu Diễm...

Dương Gian không nói một chứ nào hết, hắn chỉ móc từ trong túi ra mấy viên đạn, sau đó lắp vào súng, lên đạn... Làm liền một mạch.

- Rầm!

Sau khi hoàn tất động tác, hắn lại tiếp tục thả nó trên bàn, sau đó lại cúi đầu ăn đùi gà.

Tận mắt chứng kiến được một loạt động tác của Dương Gian, nhất thời Tiễn Phong lặng người một chút, mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán hắn ta.

Hình như cái đồ chơi này là thật!

Sắc mặt Tiễn Phong thay đổi, vội vàng tỏ ra nghiêm túc nói:

- Đại ca, nãy tôi mới nói đến chỗ nào nhỉ? Đúng rồi, tôi mới nói đến chỗ, nếu như ngài không xứng với Tiểu Diễm thì chắc trên đời này không có một ai có thể xứng với cô ấy, tôi cảm thấy ánh mắt của chị dâu thật sự rất tốt, chị ấy vừa liếc mắt mà đã nhìn ra được ngài chính là thiên mệnh chân tử ẩn núp ở trong thành phố. Nhìn xem, bộ dạng phóng đãng, không quan tâm đến quy tắc, không bị cái gì ràng buộc, tướng ăn tùy tâm sở dục, những thứ đó đều cho thấy rằng ngài là một người đàn ông phi phàm. Người ta thường có câu, mỹ nữ yêu anh hùng, anh hùng yêu mỹ nữ, hai người đúng là trời đất tạo nên một cặp, hôm này tôi có thể gặp được hai người đúng là một niềm vinh hạnh lớn. Không biết đại ca cùng chị dâu khi nào thì kết hôn, khi đó xin thông báo với tôi một tiếng, tôi sẽ lập tức tới chúc mừng ngay, dù tôi đang ở đâu đi nữa.

Giang Diễm có chút kinh ngạc nhìn hắn ta:

- Tiễn Phong, cậu đang nói cái gì vậy? Lúc nãy thái độ của cậu khác mà, có giống như thế này đâu?

Tiễn Phong cười nói:

- Chị dâu, hình như chị nhìn lầm rồi đó, lúc nãy vừa mới gặp mặt nên tôi không thể nào biết đại ca được, tôi cố ý nói một vài câu mà ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu để dò xét đại ca một chút mà thôi. Quả nhiên, đại ca không hổ là hào kiệt, dù núi Thái Sơn sụp đổ ở trước mặt cũng không thay đổi, sự gan dạ cùng can đảm của đại ca khiến cho tôi phải xấu hổ vì bản thân... Hiện tại tôi nghĩ lại mới thấy bản thân thật sự rất buồn cười, lại sử dụng những lời thô bỉ đó để đi dò xét đại ca... Là lỗi của tôi, tôi xin phép được phạt ba chén để tạ lỗi cùng đại ca.

Nói xong lập tức cầm cái chén ở bên cạnh đưa lên, ngửa cổ uống sạch nhưng tay hắn ta đều đang run run, ngay cả chén cũng cầm không vững.

Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Tiễn Phong, Giang Diễm vừa bực mình vừa buồn cười, nói:

- Vậy mà cậu còn dám thuê trọ đối diện với nhà tôi nữa không?

Bình Luận (0)
Comment