Thân thể Lý Dương khẽ căng cứng, hồ hôi lạnh chảy ra. Cuối cùng, hắn cắn răng, quyết tâm lao ra ngoài.
Dù có phải mạo hiểm, hắn ta cũng phải đi qua, phá vỡ sự cân bằng này.
Nếu không, tất cả mọi người ở đây đều sẽ phải chết.
- Cậu… Cậu cẩn thận một chút.
Dương Tiểu Hoa thấy Lý Dương lao ra thì khẽ giật mình, sau đó lập tức hiểu ra dự định của hắn ta. Xem ra người này nhịn không được nữa, muốn đi giúp Dương Gian.
Là người bình thường, nên cô ta chỉ có thể quan tâm nhắc nhở một câu như vậy.
Thực tế cô ta cũng có thể bỏ chạy.
Nhưng Dương Tiểu Hoa không làm như vậy, bởi vì cô ta hiểu. Dù hiện tại cô ta có chạy đi thì kết cục cũng sẽ là chết. Chẳng những cô ta không hoàn thành nhiệm vụ đưa thư, mà còn mất đi sự che chở của Dương Gian. Có thể nói là hoàn toàn mất đi tia hi vọng sống sót sau cùng.
- Đừng đến gần, chưa đến gần con quỷ kia cậu đã chết rồi.
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc quanh quẩn, phá vỡ sự yên tĩnh của tiểu khu Minh Nguyệt.
Không biết từ lúc nào, một cô gái mặc sườn xám màu đỏ đã chặn đường của Lý Dương.
Cô ta chính là… Liễu Thanh Thanh.
Trạng thái hiện tại của Liễu Thanh Thanh cực kỳ khác thường, sắc mặt cô ta hơi ngây ngốc, chết lặng, giống như một bức tượng gỗ. Ngoài ra trên thân thể cô ta không có bất cứ dấu hiệu nào của người sống.
- Là cô?
Lý Dương giật mình, vội vàng ngừng lại, sau đó nhìn Liễu Thanh Thanh với ánh mắt cảnh giác và đầy địch ý.
- Cậu ở đây đi, tôi qua đó.
Ngay cả việc nói chuyện mà Liễu Thanh Thanh cũng nói tương đối trúc trắc. Tuy nhiên cô ta cũng chỉ nói có nhiêu đó, rồi quay người đi về phía Dương Gian.
Lý Dương kinh nghi bất định, không biết được liệu Liễu Thanh Thanh đang muốn giúp đỡ hay là đang ngăn cản không cho hắn ta đến gần.
Bởi vì cô ta đã bị mất tích tại phòng 301trong một đoạn thời gian khá dài.
Hiện tại cô ta mới xuất hiện, không ai biết cô ta đang khống chế quỷ, hay là bị quỷ khống chế. Nói tóm lại cô ta cực kỳ nguy hiểm.
"Đi theo."
Lý Dương không tin Liễu Thanh Thanh, hắn ta vẫn nhanh chóng bám theo sau.
- Nếu còn tiến lại gần thêm nữa, cậu sẽ phải chết.
Liễu Thanh Thanh vừa đi, vừa quay đầu lại nhìn Lý Dương.
Lúc này, Lý Dương phát hiện ra, đôi giày cao gót ở dưới chân Liễu Thanh Thanh đang dần phai màu, đồng thời nhanh chóng biến mất. Kèm theo đó, hai chân của cô ta cũng đang bị xóa bỏ.
Quỷ dị nhất chính là, Liễu Thanh Thanh có thể di chuyển dù không hề có chân. Tốc độ của cô ta vẫn như trước, tiến dần về phía Dương Gian và con quỷ kia.
Không, không đúng.
Việc xóa bỏ đã dừng lại.
Lý Dương phát hiện, người Dương Gian đều bị phai màu hơn một nửa, sắp sửa bị xóa bỏ. Nhưng Liễu Thanh Thanh chỉ bị ảnh hưởng hai chân, còn những chỗ khác vẫn nguyên vẹn, không hề có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy nó đang phai màu.
Ngược lại, chiếc sườn xám trên người cô ta càng sặc sỡ hơn.
Giống như màu máu tươi vậy.
So với quỷ vực của Dương Gian, màu của nó còn đỏ và đậm đặc hơn.
Nó gần như ngưng tụ thành thực thể và nhỏ xuống thành giọt vậy.
"Chiếc sườn xám này cũng là một món đồ linh dị."
Hiện tại, dù Lý Dương có ngốc nữa cũng sẽ nhận ra được điều này.
Nếu không nhờ vào chiếc sườn xám này, thì Liễu Thanh Thanh tuyệt đối không thể nào ngăn cản sự ảnh hưởng của lực lượng lệ quỷ.
Nghĩ đến đây.
Hắn ta dừng lại.
Bởi vì lời Liễu Thanh Thanh hoàn toàn đúng. Nếu hắn ta đến gần thêm nữa sẽ phải chết, sẽ không thể nào quay trở lại. Đến lúc đó, hắn ta chẳng những phải chết, mà con qury trong người sẽ khôi phục lại. Mọi thứ sẽ trở nên xấu đi, trở thành cục diện tội tệ, không thể chuyển biến.
Lúc này Liễu Thanh Thanh khẽ cúi người, nhặt chiếc đinh đóng quan tài ở trên mặt đất lên, sau đó đặt nó vào trong tay của Dương Gian.
Cô ta lựa chọn giúp đỡ Dương Gian.
Dương Gian chứng kiến hết mọi chuyện. Hắn không thể mở miệng nói chuyện, cũng không thể làm gì, chỉ trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra.
"Liễu Thanh Thanh sao? Cô ta đã khống chế được lệ quỷ?"
Dương Gian cầm chặt cây đinh đóng quan tài ở trong tay, ngay lập tức trạng thái giằng co từ nãy đến giờ bị phá vỡ.
Bởi vì chỉ trong nháy mắt.
Hắn đã cầm đinh đóng quan tài và ghim nó vào trong mặt đất.
Trên mặt đất đang có bóng của… Quỷ ảnh.
Đúng thế.
Lúc này, Dương Gian đã quyết định dùng đinh đóng quan tài áp chế quỷ ảnh, để nó tạm thời yên ổn lại.
Quyền khống chế của quỷ ảnh lập tức biến mất.
…
Sự xuất hiện của Liễu Thanh Thanh vừa nằm trong dự liệu của hắn, cũng vừa nằm ngoài dự tính.
Trước đó cô ta luôn du đãng ở trong tòa nhà của tiểu khu Minh Nguyệt. Nhưng không ai dám khẳng định rốt cục cô ta là người hay quỷ. Cô ta vừa có thể duy trì ý thức của người sống, nhưng đồng thời cũng tồn tại khả năng bị mất khống chế. Ngoài ra, có thể cô ta còn có dính líu với con lệ quỷ trong căn phòng 301 nữa.
Thậm chí còn biết được những tin tức quan trọng về búp bê quỷ.
Tuy nhiên hiện tại không ai có thể can thiệp được vào trạng thái và lập trường của cô ta.
Lúc này Dương Gian đang bị lệ quỷ tập kích, đang dần bị xóa bỏ khỏi thế giới. Cho dù hắn đang có quỷ vực bao phủ cùng quỷ ảnh phụ thân và nguyền rủa của hộp âm nhạc, nhưng không thể nào nghịch chuyển quá trình này.
Nhìn thì thấy việc này giống như bị xóa một cách đơn giản, nhưng ở trong đó, mức độ kinh khủng của con quỷ này đã không cùng cấp bậc với những lần tập kích của lệ quỷ khác trong dĩ vãng.
Lúc này.
Khi đinh đóng quan tài găm thẳng vào mặt đất.
Áp chế nhắm vào quỷ ảnh đã được hình thành.
Quỷ ảnh lập tức bị mất đi hành động, không còn tiếp tục xâm lấn ý thức của Dương Gian, mà rơi vào trạng thái ngủ say.
Nếu như trước đó Dương Gian mà dám làm như vậy, hắn sẽ lập tức chết ngay.
Bởi vì trạng thái thân thể lúc đó của hắn quá ác liệt, nếu là người bình thường thì đã chết từ lâu. Nên khi đó hắn cần quỷ ảnh để duy trì thân thể, cam đoan bản thân vẫn còn có thể tiếp tục sống.
Nhưng hiện tại Dương Gian không cần nữa, bởi vì hắn đang có nguyền rủa của hộp âm nhạc. Chỉ cần nguyền rủa của nó chưa biến mất, ý thức hắn sẽ luôn tồn tại, không thể chết. Cho dù thân thể hắn có vỡ nát hay hư thối, thậm chí bị xóa bỏ mất một nửa, thì hắn vẫn còn sống được ở trên thế giới này.