Cho dù đã cố khống chế bản thân không cười, nhưng khóe miệng lại không tự chủ mà nhếch mép theo.
- Chó chết.
Bùi Đông đang xông tới nhìn thấy áp chế trên người Đồng Thiến biến mất thì sắc mặt khẽ đổi. Hắn ta vô ý che hai lỗ tai, nhằm tránh né sự xâm lấn của loại tiếng cười này.
- Giết tên yếu nhất trước, đừng để hắn ta gây thêm phiền phức. Mặt quỷ sẽ do tôi đối phó.
Liêu Phàm nhắc nhở một câu, đồng thời nhanh chóng nhìn về phía Đồng Thiến. Mặc dù hắn ta còn chưa há mồm, nhưng ở phía sau lưng Đồng Thiến lại truyền đến tiếng gọi ầm ĩ.
- Đồng Thiến!
Có người đang gọi tên Đồng Thiến ở phía sau.
Tiếng gọi này cực kỳ quỷ dị, tạo cho Đồng Thiến có cảm giác như là cha mẹ cô đang gọi, đồng thời lại giống như Dương Gian gọi, lại giống với tiếng gọi của mấy người quen, khiến cho cô nhịn không được mà phải quay đầu lại để nhìn thử xem người quen kia là ai.
Đó chính là năng lực của con quỷ trong người Liêu Phàm, có danh hiệu quỷ gọi người.
Con lệ quỷ kia sẽ ở sau lưng người khác và gọi tên, một khi người kia quay đầu lại, người đó chắc chắn sẽ phải chết.
Dường như Đồng Thiến bị lực lượng linh dị của con quỷ này ảnh hưởng, cô khẽ quay đầu ra sau lưng để nhìn.
Nhưng khuôn mặt mà cô xoay ra phía sau không phải là khuôn mặt của cô, mà chính là khuôn mặt của quỷ khóc. Một khuôn mặt tái nhợt, bi thương, giống như người đang đau khổ vì thân nhân bị mất vậy.
- Ai đang kêu tôi vậy? Hu hu!
Khuôn mặt khóc của quỷ khẽ há miệng nói chuyện, vừa nói vừa khóc, nước mắt chảy xuống, trông bộ dạng cực kỳ bi thương. Khiến cho người ta có cảm giác muốn khóc theo.
Nhưng sau lưng không có một ai.
Khuôn mặt khóc lại quay trở về.
Nhưng vừa xoay về, ở phía sau lại xuất hiện âm thanh quỷ dị kia.
- Đồng Thiến!
Lệ quỷ vẫn còn đang gọi tên của cô ở phía sau.
Như muốn gọi cô quay đầu lại.
"Chết tiệt."
Lúc này Đồng Thiến xem như đã hiểu, vừa rồi bản thân bị lực lượng linh dị ảnh hưởng, cho nên mới quay đầu lại nhìn một chút.
Nếu không phải thứ xoay ra phía sau là khuôn mặt của quỷ khóc, thì có lẽ hiện tại cô đã chết rồi.
Đối kháng với linh dị là nguy hiểm như thế đấy.
Quỷ sẽ không bị giết chết, nhưng người thì không được như vậy.
Vừa rồi mặt quỷ quay đầu, việc này cũng chẳng khác gì quỷ vừa quay đầu nhìn, cho nên có thể bỏ qua ảnh hưởng của con lệ quỷ kia.
- Đùa gì vậy? Có thể đỡ được.
Liêu Phàm cũng tỏ ra kinh ngạc.
Quỷ gọi người của hắn ta lại không thể nào xử lý Đồng Thiến.
- Liêu Phàm.
Một tiếng gọi khiến cho người ta rùng mình chợt xuất hiện sau lưng Liêu Phàm.
Lúc này lệ quỷ đang gọi tên hắn ta.
Âm thanh này rất nhỏ, dường như khoảng cách gọi rất xa. Nhưng theo số lần sử dụng lực lượng lệ quỷ của hắn ta càng nhiều, vị trí gọi sẽ càng gần hắn hơn. Đến cuối cùng, nó sẽ đứng ngay phía sau và gọi lên tên của hắn ta.
Đây chính là quá trình lệ quỷ khôi phục lại của hắn ta.
Nhưng mặt quỷ của Đồng Thiến vẫn còn đang cười, không hề có ý định dừng lại. Tiếng cười lan truyền rất nhanh, sau đó nó lại từ đằng xa vọng về.
Tiếng cười quỷ dị bắt đầu vọng lại và điệp gia.
Sự khủng bố của lực lượng linh dị trực tiếp được nhân lên, đồng thời hồi âm lại tiếp tục lan rộng ra và tạo thành hồi âm lần nữa.
Đến lúc đó sự khủng bố không phải chỉ tăng lên gấp đôi, mà là gấp bốn.
Đồng thời, nếu không ai ngăn cản, qua một đoạn thời gian nữa, mức độ kinh khủng của nó sẽ còn gia tăng.
Chỉ cần cho Đồng Thiến một chút thời gian, không có ngự quỷ nhân nào có thể ngăn cản được tập kích của cô cả.
Nhưng hiện tại chỗ này đang ở ngoại ô, tương đối trống trải, vì thế âm thanh vọng lại tương đối chậm. Nếu địa điểm xảy ra việc này đang ở trong một căn phòng bịt kín, vậy tiếng cười này sẽ trực tiếp được nâng cấp thành khó giải.
"Lực lượng của lệ quỷ đang tăng manh… Hơn nữa còn tăng rất nhiều."
Liêu Phàm còn chưa khôi phục lại từ sự ngờ vực bởi đòn tập kích vừa rồi, thì đã cảm nhận được sự bất thường.
Sự tăng cường ở đây không phải chỉ tăng lên chút xíu, mà là tăng theo cấp số nhân.
Sau khi ý thức được điều này, Liêu Phàm lớn tiếng quát.
- Bùi Đông, mau giết Đồng Thiến, không thể để cho cô ta tiếp tục cười nữa. Nếu không tại đợt hồi âm tiếp theo, chúng ta khó mà chống đỡ nổi.
Lúc này Đồng Thiến đang bị quỷ ôm người giam cầm. Mặc dù vẫn đang nhận sự trói buộc, nhưng khi tiếng cười này quanh quẩn, loại trói buộc này đang dần được nới lỏng ra không ít.
Dù hiện tại cô vẫ chưa thể tránh thoát hoàn toàn, nhưng đã có thể hít thở bình thường, không còn nguy cơ bị ghìm chết nữa.
Ngay khi Bùi Đông đang chuẩn bị giết Trương Hàn, nghe được lời Liêu Phàm nói, hắn ta lập tức tỏ ra giật mình.