Sắc mặt Lý Dương không chút thay đổi.
- Mày cảm thấy bọn tao sẽ nói ra sao?
Hứa Phong ở một bên tiến lên trước, khuôn mặt như thây khô hơi co rúm.
- Tao từng xem qua hồ sơ về Hùng Văn Văn, quả thực nó có thể dự đoán trước tương lại. Tuy nhiên, tao muốn biết, theo như kết quả mà nó dự đoán, thì cuộc chiến này, mấy người thua hay là thắng vậy?
- Theo như kết quả dự đoán, hai người đều sẽ chết ở chỗ này.
Giọng điệu của Lý Dương cực kỳ tự tin, có mấy phần phong phạm của Dương Gian.
Hứa Phong khẽ ngừng lại, sắc mặt cứng đờ.
Tròng mắt Lý Dương hơi híp, giờ phút này hắn ta coi như đã hiểu vì sao Dương Gian lại có thể trở thành đội trưởng. Thì ra, khi đối mặt với mối nguy hiểm không xác định, hai tên tội phạm này cũng biết sợ. Một khi mấy tên này sợ, vậy bên phía bọn họ sẽ trở nên mạng.
Còn Dương Gian, từ trước tới giờ hắn chưa từng sợ.
Cho nên người trong giới linh dị đều biết, mắt quỷ Dương Gian, mạnh đến đáng sợ.
Hứa Phong nhếch miệng cười một tiếng, một nụ cười rất khó coi.
- Tao không tin vào cái tương lai này. Mấy người đang lừa gạt tao.
Vừa nói, hắn ta vừa tiếp tục tiến về phía trước.
Phạm vi ảnh hưởng của quỷ ôm người tương đối hạn chế. Chỉ khi tiếp cận đến một phạm vi nhất định thì nó mới phát huy tác dụng, vì thế hắn ta cần phải tiếp cận gần mục tiêu.
Đương nhiên hắn ta cũng sẽ không ngu mà nói cho người khác biết điều này.
- Hiện tại tiểu đội ngự quỷ nhân của thành phố Đại Xương chỉ còn lại mấy người bọn mày mà thôi. Bọn mày hẳn đã biết Phùng Toàn và Trương Hàn đều chết, còn Đồng Thiến lại đang nửa sống nửa chết. Trước đó bọn tao cũng đã đến cao ốc Thượng Thông, xông vào trong phòng an toàn, giết chết mấy người, lấy đi tấm gương kia. Vậy mà nãy giờ Dương Gian chưa từng xuất hiện.
- Điều này chứng tỏ hắn đã không chống nổi nữa rồi, vậy mà mấy người vẫn còn đứng đây liều mạng? Đúng ra mấy người nên bỏ chạy để giữ mạng mới phải, bởi vì khi đó bọn tao sẽ không đuổi tận giết tuyệt.
Lý Dương trầm mặc không nói, một lúc sau mới mở miệng nhắc nhở một câu.
- Chân của mày đã đi qua vạch.
Hả?
Ánh mắt Hứa Phong khẽ động. Hắn ta hơi cúi đầu xuống quan sát.
Hiện tại chân của hắn ta đúng là đã bước qua một đoạn dây nhựa màu vàng. Thứ này là thứ dùng để đánh dấu khu vực cấm đỗ xe trong tiểu khu.
- Cho nên, mày nên đi chết đi.
Vừa mở miệng, quần áo ở trước ngực của Lý Dương đột nhiên vỡ nát.
Vết sẹo ở trên làn da khẽ nhúc nhích, giống như một cánh cửa. Mà ở phía sau cánh cửa đó đang có một con lệ quỷ khẽ động. Nó liên tục kêu la, như muốn lao từ trong ra ngoài. Nhưng không được, nên nó đánh phải dùng ánh mắt u oán, hung ác nhìn ra phía ngoài, giống như ma quỷ nhập vào vậy, khiến da đầu đám người phải tê dại.
Trong nháy mắt.
Hứa Phong đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực hút cực kỳ lớn.
Giờ khắc này hắn ta có cảm giác dường như bản thân đang bị lệ quỷ để mắt đến và nó muốn kéo hắn ta vào trong cánh cửa kia.
- Chết tiệt.
Lúc này Hứa Phong mới hiểu được vạch phía dưới đường có nghĩa là gì.
Đó là phạm vi ảnh hưởng của con quỷ trong người Lý Dương.
- Tên này khống chế con lệ quỷ thứ hai, mau tranh thủ thời gian ra tay.
Hứa Phong quát to một tiếng, đồng thời vì cố gắng ổn định thân hình hắn ta cũng không chút do dự mà sử dụng đến năng lực của lệ quỷ.
Một cỗ khí tức âm lãnh đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hai người Lý Dương và Hoàng Tử Nhã.
Ngay sau đó.
Một cỗ thi thể cứng ngắc, vô hình đột ngột ôm chặt lấy hai người.
Cảm giác âm lãnh xâm nhập vào người, khiến cho cả hai không thể động đậy, toàn thân giống như bị trói buộc vậy.
Hoàng Tử Nhã khẽ cắn răng, lệ quỷ lập tức tiến vào giai đoạn khôi phục. Vốn mái tóc màu đen chỉ dài đến ngang eo lập tức dài ra. Sau đó điều khiển mái tóc vừa dài vừa đen này bao phủ kín người của bản thân và Lý Dương.
Tóc quỷ gần như bao phủ toàn bộ người của Lý Dương nhằm ngăn chặn tập kích của quỷ ôm người.
Dựa theo mắt thường có thể nhìn thấy được, ở bên ngoài lớp tóc đen kia có hiện ra hình dạng của hai cánh tay thon dài đang ôm chặt lấy hai người.
Liêu Phàm định ra tay, nhưng ở bên cạnh người của hắn ta đột nhiên xuất hiện một đứa bé đi chân trần với màu da quái dị.
"Quỷ?"
Trong lòng hắn ta thầm giật mình.
- Ăn hắn ta.
Một giọng nói lãnh đạm, nhẹ nhàng vang lên.
Đó là một cô gái trẻ xinh đẹp, khoác áo lông dài màu trắng, chậm rãi từ đằng sau vách tường của tiểu khu đi vào, trông giống như một vị thiếu nữ băng lạnh vậy.
Mặt Vương San San lạnh nhạt, lông mày khẽ nhíu, chú ý đến tình hình của quỷ đồng.
Quỷ Đồng cực kỳ hung hãn.