Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1793 - Chương 1794: Không Nằm Trong Quy Ước

Chương 1794: Không Nằm Trong Quy Ước

Lúc này, Hùng Văn Văn không biết nhảy ra từ chỗ nào, nó lớn tiếng nói.

- Cố lên, bọn chúng sắp trụ không nổi rồi, sắp sửa phải chết.

- Mọi việc đúng như dự báo, hai tên chó chết, không biết xấu hổ này sẽ chết trong tay của Hùng phụ, báo thù cho Đồng Thiến.

Nó không có sức chiến đấu, nên đành ở bên cạnh cổ vũ.

Con mắt của Liêu Phàm bị tức đến sung huyết, dữ tợn nói.

- Hùng Văn Văn? Tao giết mày.

Tất cả đều do đứa bé này có thể đoán trước được tương lai, nên đã tạo ra kế hoạch không có kẽ hở này.

Nếu không hai người bọn chúng sao có thể bị động đến vậy.

Hắn ta muốn dùng quỷ gọi người để giết Hùng Văn Văn. Nhưng còn chưa kịp động thủ, Hùng Văn Văn đã lập tức đưa tay che lỗ tai rồi quay đầu bỏ chạy.

- Tên tiểu tử chết tiệt.

Liêu Phàm thấy Hùng Văn Văn bỏ chạy thì biết là giết không được nó, đành lập tức thay đổi chủ ý. Hắn ta vừa chống đỡ tập kích của quỷ đồng, vừa lấy điện thoại ra gọi.

- Alo, tôi đáp ứng điều kiện của cậu.

- Địa điểm.

- Tiểu khu Quan Giang, thành phố Đại Xương.

- Dương Gian có mặt ở đó không?

- Có cái rắm, đến giờ mà Dương Gian còn không xuất hiện, hắn chắc chắn chết rồi.

- Được.

Cuộc gọi kết thúc.

Mà ngay khi cuộc gọi kết thúc, vốn đang chuẩn bị bỏ chạy, Hùng Văn Văn đột nhiên dừng lại, sau đó hô to.

- Lý Dương, Hoàng Tử Nhã, Vương San San, không xong, không xong rồi. Có một người muốn đến thành phố Đại Xương. Tên này sắp sửa đến rồi, chạy mau, chạy mau đi. Ôi trời, chạy không nổi rồi, mau giết chết hai người kia nhanh…

Hùng Văn Văn đang rất gấp gáp, dường như chuyện mà nó dự báo được sẽ rất tồi tệ.

Cái gì?

Lý Dương và Hoàng Tử Nhã lập tức sững sờ.

Còn có người khác?

Nhưng Hùng Văn Văn còn chưa nói xong, vốn bầu trời ban ngày đang sáng trưng đột nhiên trở nên tối mờ.

Giống như ánh sáng xung quanh đột nhiên bị tước đoạt vậy. Rõ ràng mặt trời vẫn còn đang chiếu rọi, nhưng không hề có ánh sáng. Đồng thời, ở phía xa xa trời vẫn còn sáng, nhưng chỗ này lại rơi vào bóng tối. Ngoài ra, trong không khí còn tràn ngập một mùi vị rất khó ngửi, giống như thi thể bị hư thối sau khi ngâm nước vậy.

- Quỷ vực?

Lý Dương và Hoàng Tử Nhã tỏ ra kinh hãi.

Một giây sau.

Ở trong khu vực hẻo lánh bị bao phủ bởi bóng tối, một khuôn mặt màu xanh đen, da thịt phù nề, quỷ dị xuất hiện.

hắn ta vừa xuất hiện, hai người Liêu Phàm, Hứa Phong lập tức thoát khỏi nguy hiểm, trở về bên cạnh người hắn ta.

Hắn ta đã sử dụng quỷ vực để dịch chuyển vị trí của hai người kia.

Dù vậy, hai người kia vẫn không hề dễ chịu hơn được chút nào. Liêu Phàm bị cụt mất một chân, thân thể đứng vững nữa. Nhưng Hứa Phong càng thảm hơn, eo bị gãy, cánh tay bị đứt, cả người vặn vẹo đến quái dị. Dường như hắn ta đã không thể nào khôi phục lại, trở thành một cỗ thây khô bị dị dạng.

Trong lòng Hứa Phong vẫn còn sự sợ hãi.

- Cố Trình, may mà cậu đến nhanh, chỉ cần chậm thêm chút nữa thôi là hai người bọn tôi chết mất,

Liêu Phàm không nói gì, mí mắt khẽ giật, bởi vì hắn ta trông thấy quỷ đồng đang xông về phía này.

- Chết tiệt, thứ này còn đến?

Người đàn ông tên Cố Trình kia khẽ liếc nhìn một cái, ngay lập tức quỷ đồng biến mất không thấy đâu nữa.

- Tôi đã dịch chuyển con quỷ này đến chỗ khác, tạm thời nó sẽ không tập kích chúng ta. Xem ra Dương Gian thực sự không có mặt ở đây. Quỷ vực của hắn lợi hại hơn của tôi, nếu xảy ra xung đột, quỷ vực của tôi chắc chắn sẽ bị phế. Được rồi, không lôi thôi nữa, tranh thủ đi lấy đồ rồi chuồn khỏi đây thôi. Tôi không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

- Xong, xong rồi, bọn chúng gọi thêm người, lần này chúng ta nhất định thua.

Lúc này Hùng Văn Văn tỏ ra khá kinh hoảng, bởi vì nó dự báo được kết quả không tốt.

- Không có thông tin về người này, tuy nhiên hắn ta có quỷ vực, xem ra là một kẻ khó đối phó.

Lý Dương thầm nhớ lại tư liệu ở trong đầu, nhưng không nhớ ra người nào như vậy cả.

Hoàng Tử Nhã nói:

- Là ngự quỷ nhân dân gian, nên chắc chắn không có trong hồ sơ.

- Cẩn thận một chút, tình huống đang rất bất lợi.

Lý Dương hít một hơi thật sau, khẽ lau đi máu tươi ở trên mũi.

Lúc này, Hứa Phong đột nhiên mở miệng.

- Cố Trình, giết bọn họ giúp tôi.

- Điều này không nằm trong quy ước, tôi chỉ đến lấy đồ, lấy xong sẽ rời đi.

Sắc mặt của Cố Trình sưng vù, trông khá mập mạp, giọng điệu nói chuyện có chút trì độn.

Sắc mặt Hứa Phong thay đổi liên tục. Theo như hắn ta cảm thấy, Cố Trình chắc chắn điên rồi. Nếu hôm nay mà không xử lý đám người Lý Dương, thì sau này bọn họ chắc chắn sẽ đi trả thù. Đến khi đó bọn chúng sao có thể an tâm mà sống sót cho được.

Bình Luận (0)
Comment