Nhưng với điều kiện là Dương Gian cho hắn ta cơ hội để dùng đến món đồ linh dị kia. Còn nếu Dương Gian không cho, chẳng mấy chốc nữa hắn ta sẽ phải nối gót theo bước chân của Liêu Phàm.
"Mình nhất định phải nghĩ cách leo lên xe taxi quỷ. Đây là cơ hội sống duy nhất của mình."
Hứa Phong cố gắng bình tĩnh lại, sau một hồi thầm suy tính ở trong lòng, hắn ta đã tìm ra con đường sống duy nhất của bản thân.
Nếu hắn ta có thể chui vào bên trong xe taxi quỷ và khởi động được nó, nói không chừng hắn ta có thể lái xe chạy ra khỏi thành phố Đại Xương.
Mặc dù hai người đang tỏ vẻ ngưng trọng nhìn về phía Dương Gian đang tiến gần, nhưng thực tế, trong lòng mỗi người đều tự có suy tính riêng, không có ai muốn ngồi yên chờ chết cả. Chỉ cần vẫn còn một chút hi vọng, bọn chúng sẽ bắt lấy. Còn nếu không có cơ hội, bọn chúng cũng sẽ tìm cách để tạo ra nó.
Bởi vì nếu không phản kháng, bọn chúng sẽ phải chết.
- Nếu muốn liều mạng thì bọn mày nên động thủ ngay đi. Tao sẽ cho bọn mày một cơ hội để phản kích. Bởi vì tao cũng đang muốn kiểm chứng xem cực hạn của bản thân ở đâu.
Sắc mặt Dương Gian tái nhợt, trông cực kỳ lạnh lùng.
Hắn đang muốn dùng hai người kia để luyện tay một chút, nhằm nhanh chóng thích ứng với tình trạng hiện tại của bản thân.
Vẻ mặt nghiêm túc của Cố Trình không nhịn được mà nở một nụ cười lạnh.
- Dương Gian, mày tự tin đến mức đó sao? Không sợ bị lật thuyền trong mương à?
Dương Gian khẽ vẩy tay một cái.
- Nếu mày làm được thì cứ thử, tuy nhiên, tao nói trước, người đầu tiên mà tao giết sẽ là mày. Bởi vì mày dám chôn thứ này của tao xuống dưới lòng đất.
Sau đó, một đứa bé quỷ dị mặc áo liệm đột ngột xuất hiện ở bên cạnh hắn.
- Không phải thứ này không mạnh, mà trước đó tao đang hạn chế sự trưởng thành của nó. Bởi vì tao sợ tao không khống chế nổi nó. Nó rất nguy hiểm, rất có thể nó sẽ là con quỷ chết đói thứ hai.
Nói xong, Dương Gian khẽ đưa tay túm lấy cái gì đó trong không trung.
Bàn tay quỷ màu xanh đen đột nhiên bắt được một con lệ quỷ đầu to thân nhỏ.
Đây chính là con quỷ gọi người của Liêu Phàm.
- Ăn nó đi.
Dương Gian trực tiếp ra lệnh, sau đó cưỡng ép nhét quỷ gọi người vào trong miệng của quỷ đồng.
Miệng của quỷ đồng không hề lớn, nhưng nó lại giống như vực sâu, có thể nuốt chửng được con lệ quỷ kia.
Cố Trình và Hứa Phong thấy vậy liền cảm thấy tê hết cả da đầu.
Quỷ đang ăn quỷ?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thế nhưng, sau khi ăn con quỷ kia xong, quỷ đồng vẫn không hề có bất cứ thay đổi gì. Nó chỉ há miệng một cái, phát ra từng tiếng khanh khách đầy quái dị, giống như lệ quỷ đang học cách nói chuyện của con người vậy.
Phải biết trước đó, mặc dù nó có miệng nhưng không thể tạo ra bất cứ âm thanh nào.
"Liều mạng."
Cố Trình khẽ cắn chặt răng, nhân lúc Dương Gian còn chưa ra tay, hắn ta nhanh chóng lấy ra một thứ.
Đó là một ống trúc cũ kỹ, thân ống loang lổ, giống như bị dính phải thứ gì đó kỳ quái, nên không thể rửa sạch được. Ở trong ống trúc có một cây thăm làm bằng trúc, giống như những thẻ thăm được dùng để xin quẻ trong các chùa chiền.
Đây là một vật phẩm linh dị, có tên lá thăm quỷ.
Mặc dù bên trong ống chỉ có một lá thăm, nhưng mỗi lần rút đều sẽ cho kết quả khác nhau.
Cho đến hiện tại, Cố Trình cũng mới chỉ tìm hiểu được lá thăm này sẽ cho ra ba loại kết quả là Tử, Quỷ và Sinh.
Nếu rút trúng là thăm Tử, vậy không hề nghi ngờ gì nữa, người rút thăm chắc chắn phải chết.
Rút trúng là thăm Quỷ, vậy ở trong ống sẽ đột ngột xuất hiện một con lệ quỷ và tập kích người rút thăm. Mặc dù đây cũng không phải là lá thăm hẳn phải chết, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm.
Kết quả cuối cùng là Sinh.
Khi rút trúng lá thăm này, trong vòng mười phút, ngự quỷ nhân sẽ không bị lực lượng linh dị giết chết.
Nó cũng khá tương tự với nguyền rủa hộp âm nhạc của Dương Gian, nhưng hơi có sự khác biệt nho nhỏ về thời gian.
Nguyền rủa của hộp âm nhạc là đảm bảo người sử dụng bất tử trong thời gian mấy ngày. Hiệu quả mạnh hơn, đồng thời nguyền rủa cũng cực kỳ mạnh. Nhưng thứ mà lá thăm quỷ này khảo nghiệm lại là vận may. Đồng thời, khi rút trúng lá thăm có chữ Sinh, người rút chỉ bất tử đối với lực lượng linh dị mà thoi. Còn lực lượng bình thường vẫn có thể giết chết được người đó.
Nếu trước đó, Cố Trình chắc chắn sẽ phải suy tính cho kỹ càng trước khi rút, nhưng hiện tại, hắn ta không còn thời gian để do dự.
Lập tức.
Hắn ta rút lá thăm ra khỏi ống trúc.
Ở một đầu khác của lá thăm bằng trúc này có xuất hiện một chữ viết màu đỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo: Sinh.
Thấy vậy, Cố Trình lập tức cười to.