Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 186 - Chương 186: Có Vấn Đề

Chương 186: Có Vấn Đề

Dương Gian nói:

- Không phát hiện ra chuyện gì hết, vậy sao cậu lại chạy nhanh như vậy?

Trương Vĩ nói:

- Không phải là cậu nói nhà hàng kia có vấn đề hay sao? Nếu cậu đã nói là nó có vấn đề thì chắc chắn nó sẽ có vấn đề. Nếu đã có vấn đề thì cứ bỏ đi thôi, chỉ lãng phí có một bữa cơm mà thôi. Dù sao bản đại gia cũng là người có tiền, ngày mai bản đại gia đi làm rồi, sau này lại càng có tiền.

Miêu Tiểu Thiện hỏi:

- Dương Gian, lúc nãy cậu phát hiện ra vấn đề gì ở trong căn phòng đó vậy?

Trương Vĩ vừa nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Vân đi theo ở bên cạnh vừa nói:

- Khả năng là cậu ta ăn phải con ruồi chứ gì.

Mặt Thượng Quan Vân có chút đen:

- Cậu nói chuyện thì cứ nói chuyện đi, nhìn chằm chằm vào tôi làm cái gì?

Trương Vĩ nói:

- Tôi muốn ngắm nhìn dung mạo xinh đẹp của anh, không được hay sao?

Dương Gian nói:

- Ngay từ đầu đến giờ, trong phòng khách của chúng ta chỉ có bốn người, tôi, San San, Trương Vĩ và Triệu Lỗi mà thôi. Nhưng ngay khi Miêu Tiểu Thiện cùng với Thượng Quan Vân đi vào, lúc đó hai người bọn họ vẫn chưa ngồi xuống ghế, tôi lại phát hiện ra trên bàn ăn của chúng ta có bộ chén đũa thứ 5, mấy cậu thử nghĩ xem căn phòng ăn đó có phải là có vấn đề không? Phải biết rằng từ lúc đó chỉ có phục vụ ra vào thôi, không có người nào khác nữa, phục vụ thì sao có thể ngồi xuống bàn mà ăn với chúng ta được?

Trương Vĩ gần như nhảy dựng lên vì hoảng sợ:

- Mẹ nó, lúc đó tôi còn đang ngạc nhiên vì sao bản thân lại cảm giác được sự lạnh lẽo ở trong căn phòng, còn tưởng là điều hòa. Nhưng hiện tại nhờ cậu nhắc nhở, tôi mới biết được thì ra là do có quỷ xuất hiện ở trong đó.

Miêu Tiểu Thiện lấy tay che miệng, hai mắt mở to.

- Không thể nào.

Dương Gian nói:

- Tôi không chắc đó có là chuyện linh dị nhưng cũng không thể phủ nhận nó. Lúc ấy tôi không muốn nói ra là vì tôi sợ sau khi nói ra sẽ khiến các cậu bị rối loạn, khiến lệ quỷ bị kích phát. Nếu lúc ấy cũng không có chuyện gì, như vậy chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tiếp theo chúng ta cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Chúng ta cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra ở trong nhà hàng cả. Đây là cách giải quyết ổn thỏa nhất.

Có quỷ?

Người anh họ của Miêu Tiểu Thiện là Thượng Quan Vân phải phì cười khi nghe mấy người nói chuyện, hắn ta nói:

- Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của mấy cậu khiến cho tôi không thể không cười được, mấy tuổi rồi mà các cậu còn tin tưởng những chuyện như thế này chứ? Cũng chỉ là nhiều hơn một bộ bát đũa ở trên bàn mà thôi, không thể vì cái này mà các cậu cho là nhà hàng kia xuất hiện quỷ chứ. Không thể không nói trí tưởng tượng của mấy cậu thật sự rất phong phú, mấy cậu mà không đi viết tiểu thuyết thì đúng là một điều đáng tiếc.

Miêu Tiểu Thiện nói:

- Anh họ, Dương Gian chỉ là muốn tốt cho chúng ta mà thôi, nếu lỡ như chuyện đó là thật thì sao? Anh không thể cười cợt người khác như vậy được.

- Thật sự xin lỗi, chỉ là tại anh không nhịn được mà thôi mà mấy vị bạn học này của em cũng quá hài hước và ngây thơ nhỉ. Hài ngày nữa em sẽ chuyển qua tình ngoài để tiếp tục học rồi, sau này ít liên hệ qua lại với đám người này thì hơn. Nhìn bộ dạng của mấy người bọn họ là biết được thành tích học tập cũng thuộc dạng bình thường mà thôi, suốt ngày chỉ biết suy nghĩ lung lung, làm gì còn tâm tư đâu để mà học nữa?

Trương Vĩ rất không vui khi nghe Thượng Quan Vân nói như vậy, hắn ta nói:

- Anh nói bậy nói bạ gì đó? Đây là chuyện của những người bạn học trong lớp chúng tôi, anh xía vào làm gì, có quan hệ gì đến anh chứ. Anh không thích nghe thì bịt tai lại đi, ai mượn nghe. Hơn nữa chuyện lần trước ở trường học, Miêu Tiểu Thiện, cậu không nói chuyện này cho người nhà của cậu hay sao?

Miêu Tiểu Thiện tỏ ra ngượng ngùng và nói:

- Nói, nói rồi nhưng không ai tin hết.

Trương Vĩ nói:

- Hả? À mà cũng đúng thôi, dựa vào chỉ số IQ của người anh họ này thì sẽ rất khó để giải thích cho anh ta hiểu được. Haiz... Chúng ta không thể nào tranh luận cùng anh ấy được, nếu không anh ấy sẽ hạ thấp IQ của tụi mình xuống bằng với anh ấy, khi đó chúng ta sẽ không thể nào đối chọi được, vì anh ấy đã có kinh nghiệm ở tầng lớp này lâu rồi.

Triệu Lỗi cũng cười lạnh:

- Thượng Quan Vân, có một số việc anh nên tin tưởng là tốt nhất, anh có nghĩ đến vì sao toàn bộ lớp chúng tôi, hơn 40 người mà chỉ còn lại 7 người chúng tôi sống sót? Sự thật sẽ không bao giờ biết nói dối.

Thượng Quan Vân tỏ ra không vui:

- Sự thật sẽ không nói dối, điều này không hề sai chút nào. Nhưng tôi lại càng tin tưởng vào khoa học hơn, yêu ma quỷ quái, chỉ là những lời nói vô căn cứ mà thôi.

Dương Gian không hề tức giận, hắn chỉ nói:

- Không sao, mọi người cố gắng tìm điểm chúng của nhau đi, bỏ qua mấy cái bất đồng đó đi. Nếu chưa tận mắt chứng kiến được, thì không có ai có thể tin tưởng là nó tồn tại đâu. Mấy cái chân lý kia đã ăn sâu vào trong đầu chúng ta mấy chục năm rồi, chẳng thể nào thay đổi chúng dễ dàng như vậy được. Mọi người cũng đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà phải cãi nhau, chắc sau này sẽ không còn lần tụ họp nào giữa chúng ta nữa đâu, hãy vui vẻ đi, cố gắng lưu giữ những kỷ niệm đẹp cho nhau.

Hắn không hề thấy rằng Thượng Quan Vân có cái gì sai trong chuyện này hết. Bởi vì đây đều là suy luận của đa số người dân mà thôi, dù sao hiện tại chuyện linh dị vẫn được quốc gia khống chế, chưa xảy ra cục diện mất khống chế bao giờ. Từ trước đến nay ma quỷ chưa bao giờ trở thành xu hướng chính trong lối suy nghĩ của mọi người, chúng chỉ là những câu chuyện, truyền thuyết trong dân gian mà thôi.

Hắn hỏi lại:

- Hiện tại mọi người vẫn còn bình an là tốt rồi. À, nghe anh họ của cậu bảo, cậu định chuyển ra ngoài tỉnh để học tiếp à?

Miêu Tiểu Thiện gật đầu nói:

- Ừm, trường học đã bị phong tỏa không thể đi học được nữa, chỉ có thể chuyển ra ngoài tỉnh khác để tiếp tục, còn mấy tháng nữa là thi đại học rồi.

Trương Vĩ trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn Miêu Tiểu Thiện:

- Thế mà cậu còn muốn học đại học? Sau chuyện đó tôi chẳng có dũng khí để đi đến trường học chứ đừng nói gì đến đi học tiếp. Cậu thật sự rất can đảm.

Miêu Tiểu Thiện có chút bất đắc dĩ:

- Không đi học thì tôi còn có thể làm được cái gì nữa đâu. Người trong nhà của tôi không đồng ý cho tôi nghỉ học.

Trương Vĩ giơ ngón tay cái lên:

- Cả nhà các cậu đúng là hiếu học, đều là một nhóm người có văn hóa.

Ngay khi đám người đang trò chuyện vui vẻ với nhau, thì bên trong căn phòng mà lúc trước mấy người bọn họ ngồi ăn với nhau. Sau khi người phục vụ thu dọn hết toàn bộ đồ ăn, lau chùi sạch sẽ, sau đó tắt đèn và rời khỏi phòng.

Bình Luận (0)
Comment