Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1977 - Chương 1978: Quái Vật

Chương 1978: Quái Vật

Người không biết sẽ cảm thấy loại thái độ này của Dương Gian là cực kỳ phách lối.

Nhưng nếu biết rõ thực lực của Dương Gian sẽ hiểu, loại thái độ này coi như là hắn đã khiêm nhường, thu liễm rất nhiều rồi.

Liễu Thanh Thanh cố nén xung động, mở miệng chất vấn:

- Chẳng lẽ cậu muốn bảo vệ người này sao?

Dương Gian nói:

- Tôi làm việc, cô đừng nên hỏi nhiều. Đừng tưởng rằng bản thân đụng phải một chút tập kích thì có thể hùng hồn chất vấn tôi. Năng lực của bản thân không đủ thì đừng nên trách cứ người khác. Trước đó, khi đối kháng với lệ quỷ trong hành lang, tôi cũng bị thương, nhưng không hề trách bất cứ kẻ nào.

Mặc dù Liễu Thanh Thanh khá tức giận, nhưng chỉ có thể cố nén mà thôi.

- Còn cậu, cút vào trong kia kêu toàn bộ người ra đây.

Dương Gian đưa chân đá người kia một cái.

Lực lượng rất lớn.

Trực tiếp khiến cho người tên Khúc Hồng Đào kia văng ra xa, va vào chiếc tủ đựng quần áo kia.

- Cậu…

Khúc Hồng Đào cắn răng kêu rên một tiếng đầy đau đớn. Hắn ta nhìn chằm chằm Dương Gian, giống như muốn trả thù, muốn phản kháng.

Nhưng khi cân nhắc đến tình trạng hiện tại của bản thân cùng thế cục xung quanh. Hắn ta liền bình tĩnh lại, không dám làm loạn, đồng thời chỉ có thể quay đầu chui vào bên trong tủ quần áo.

Tựa hồ chiếc tủ quần áo này còn lớn hơn tưởng tượng, sau khi người kia chui vào giống như bị mất tích vậy, không hề nhìn thấy bóng lưng.

Rất nhanh.

Trong tủ quần áo lại xuất hiện động tĩnh, mấy bộ đồ treo ở bên trong khẽ lắc lư, sau đó là mấy bóng người chui ra.

Giống như Khúc Hồng Đào nói, bao gồm cả hắn ta, bên trong tổng cộng có ba người.

- Thú vị, không nghĩ đến người đưa thư tầng bốn còn người có bản lĩnh như cậu. Tôi gọi là Vương Phong. Chuyện vừa nãy chỉ là một sự hiểu lầm, chúng ta hòa giải đi, cậu thấy thế nào?

Trong ba người, cầm đầu là một người đàn ông chừng 30, sắc mặt hơi tiều tụy. Trên mặt nở nụ cười, ánh mắt khóa chặt trên người của Dương Gian.

Trong quãng thời gian ngắn ngủi vừa nãy, bọn họ đã trao đổi với nhau một chút, nên biết rõ tình hình bên ngoài.

Dương Gian bất thình lình nói:

- Chiếc chùy gỗ kia khá đặc biệt đó.

Ánh mắt của Khúc Hồng Đào ở bên cạnh hơi tránh né, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn được.

- Cậu nói cái này sao? Đúng là nó rất đặc biệt.

Trong tay áo của người đàn ông tên Vương Phong kia khẽ lộ ra một cây chùy gỗ nhuốm máu, có khí tức quỷ dị.

- Tôi muốn.

Dương Gian không nói hai lời, trong nháy mắt động thủ, trực tiếp cướp đoạt trắng trợn.

- Anh bạn, cậu quá xúc động.

Ánh mắt Vương Phong trở nên âm lãnh, hắn ta cầm cây chùy gỗ, sau đó hướng về phía bàn tay màu đen của Dương Gian gõ một cái.

Bàn tay quỷ bị nện một cái, lập tức bị chết lặng.

Không chỉ là bàn tay quỷ, mà nửa người Dương Gian hầu như bị mất tri giác.

- Không biết sống chết.

Canh tay còn lại của Dương Gian còn cầm cây trường thương lập tức chém về phía người kia.

Vương Phong không kịp tránh né, cánh tay bị gọt sạch một mảng lớn, máu me đầm địa, xương cốt đều lộ ra ngoài.

Thanh sài đao này quả thực sắc bén đến mức khó có thể tưởng tượng.

- Quá đáng.

Một người đưa thư khác ở bên cạnh nhìn ra manh mối, lập tức lao ra, ngăn cản trước người Vương Phong.

Giờ phút này, quỷ ảnh đang lan tràn về phía kia bị ngăn cách. Dường như người kia có thể tạo ra một vùng đất linh dị không thể bị xâm lấn, khiến cho kế hoạch xâm lấn Vương Phong của Dương Gian bị thất bại.

- Có ý tứ, người đưa thư tầng bốn quả nhiên tồn tại ngự quỷ nhân.

Dương Gian nhàn nhạt nói, vừa rồi hắn chỉ hơi thăm dò một chút.

Bởi vì nếu hắn thực sự muốn động thủ, mấy người kia chắc chắn không thể nào là đối thủ của hắn được.

Dù sao tối nay tầng bốn cũng đã có quá nhiều lệ quỷ rồi, hắn không muốn lại có thêm mấy con lệ quỷ vừa khôi phục.

Nhưng Vương Phong lại không biết rằng Dương Gian đã cố gắng áp chế, còn tưởng rằng hắn đã dùng hết sức, hai bên ngang tay nhau.

- Ở chỗ này chém giết lẫn nhau không có bất cứ ý nghĩa nào. Trong tay cậu đã có cây đao kia rồi mà còn muốn thứ trong tay tôi nữa sao? Cậu nên thu tay lại đi, có vượt qua được đêm nay hay không còn là một điều khó nói. Nội đấu lúc này là hành vi cực kỳ ngu xuẩn.

Hắn ta không thèm quan tâm đến cánh tay đang chảy máu, mà cảnh giác nhìn Dương Gian, đồng thời trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hãi.

"Gia hỏa này rốt cục có lai lịch gì, bị chùy gỗ nhuốm máu của mình gõ trùng một cái thế mà lại giống như người bình thường, không có việc gì. Đồng thời kẻ này không chỉ sử dụng một loại năng lực của lệ quỷ. Người mới lên từ tầng ba đáng sợ như thế sao?"

Quái vật?

Không biết vì sao, trong đầu Vương Phong lại xuất hiện hai chữ đó.

- Ai sẽ ngại trong tay mình có nhiều đồ một chút chứ.

Bình Luận (0)
Comment