Lý Dương gật gật đầu.
Nếu đã chuẩn bị xé thư, vậy cũng không cần gì phải lo lắng.
Dương Gian nói:
- Tốt, hiện tại cậu đi nghỉ ngơi đi. Hai ngày này, nếu có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi.
Hắn nhìn ra được hiện tại Lý Dương đang rất mệt mỏi. Dù sao tối hôm qua hắn ta cũng ngồi cảnh cửa nguyên một đêm, tinh thần luôn ở trong tình trạng căng thẳng. Mặc dù hắn ta đã khống chế hai con lệ quỷ, nhưng cũng cần buông lỏng tinh thần để nghi ngơi. Nếu không, kiểu gì đầu óc cũng sẽ xảy ra chuyện.
Dương Gian nhanh chóng rời khỏi chỗ ở của Lý Dương, tiếp đó đi đến tòa biệt thự của Hùng Văn Văn cách không xa.
Lúc trước hắn đã đáp ứng Trần Thục Mỹ đến ăn cơm, đương nhiên sẽ không thất hứa.
Mới vừa đi đến trước cửa biệt thự, hắn đã nhìn thấy Hùng Văn Văn đang ngồi ở trong sân, cầm điện thoại đi động chơi game.
- Cậu mỗi ngày đều có thể nhàn nhã như vậy sao? Không bằng lần này đi ra ngoài chơi với tôi đi. Tôi dẫn cậu đi một chỗ tốt.
Dương Gian nhìn Hùng Văn Văn, đang tự hỏi có nên mang theo nó không.
Nếu có thể vượt qua được hung hiểm trên xe buýt quỷ, khả năng Hùng Văn Văn sẽ phát huy được khá nhiều tác dụng trong quá trình đưa thư lần này.
Nhưng là.
Một khi không cẩn thận, khả năng sẽ khiến cho Hùng Văn Văn chết ở bên ngoài.
Dương Gian cần cân nhắc giữa được và mất, không thể muốn thế nào thì làm thế đó.
Hùng Văn Văn cảnh giác nói:
- Tôi không đi đâu. Tiểu Dương, anh không phải là người tốt, chắc chắn đang muốn hại chết Hùng phụ. Mẹ tôi bảo tôi ở chỗ này đón anh. Anh còn đứng sững sờ ở đó làm gì, còn không tranh thủ thời gian đi vào. Nếu không phải như vậy, Hùng phụ tôi lại phải bị mắng.
Dương Gian nói:
- Tôi thấy cậu đây là đang muốn bị đòn. Dù sao hiện tại cũng rảnh, không bằng đánh cậu một trận.
"..."
Hùng Văn Văn giật mình, sau đó cầm điện thoại di động bỏ chạy.
Trong phòng lập tức truyền đến âm thanh của nó:
- Mẹ, vừa rồi Tiểu Dương bảo là anh ấy thích mẹ, muốn kết hôn với mẹ. Con không có ý kiến.
"? ??"
Đầu tiên, Dương Gian hơi sững sờ một chút, sau đó mới ý thức được tên hùng hài tử này lại đang nói bậy nói bạ. Chỉ vì không muốn bị đánh mà nó bán luôn mẹ của nó.
Tuy nhiên, đối với Hùng Văn Văn mà nói, dường như đây là chuyện bình thường.
"Phải tìm cơ hội đánh cho nó một trận mới được."
Trong đầu Dương Gian đột nhiên toát ra ý nghĩ như vậy. Chọn thời điểm nào đó, nhân lúc trời tối, dùng quỷ vực xâm lấn đến phòng Hùng Văn Văn, đánh nó một trận sau đó liền chạy.
Không vì cái gì cả.
Chỉ vì muốn đánh tên hùng hài tử này cho hả giận.
Mang theo ý nghĩ kia, hắn bước vào trong nhà.
Lúc này, mẹ của Hùng Văn Văn, Trần Thục Mỹ đang mặc tạp dề, bừng đồ ăn vừa xào đi đến. Sắc mặt cô ta có chút ửng đỏ, lộ ra vẻ mặt xin lỗi nói:
- Dội trưởng Dương, thực sự xin lỗi. Hùng Văn Văn không hiểu chuyện, ăn nói bậy bạ. Cậu cũng đừng có để chuyện này ở trong lòng.
Nói xong, cô ta lại trừng mắt nhìn Hùng Văn Văn một cái.
Nhưng Hùng Văn Văn vẫn hào khí nói:
- Con không có nói bậy bạ, vừa rồi Tiểu Dương đúng là nói lời này. Con dùng năng lực dự đoán tương lai nên đã sớm nghe được. Sẽ không sai đâu, mẹ, ngài cũng biết mà, gì chứ dự đoán tương lai, con chưa bao giờ phạm phải sai lầm.
- Tôi…
Dương Gian vừa định nói gì đó, đã bị chặn ở trong miệng.
Khá lắm.
Trực tiếp dừng năng lực dự đoán để lấy lý do. Cái này đúng là không có kẽ hở, dù Dương Gian không muốn thừa nhận cũng vô dụng.
- Con còn nói, đội trưởng Dương đã có bạn gái rồi, đừng có đùa như vậy.
Trần Thục Mỹ xấu hổ nói, đồng thời muốn giáo huấn Hùng Văn Văn một chút.
Nhưng vì Dương Gian ở chỗ này, cô ta ngại ngùng không tiện ra tay.
Trần Thục Mỹ lúng túng nói:
- Dội trưởng Dương, đừng quan tâm nó. Đồ ăn nấu xong rồi, ngồi xuống ăn cơm đi. Hôm nay tương đối vội vàng, chưa kịp chuẩn bị kỹ càng. Cũng không biết có hợp khẩu vị của đội trưởng Dương không nữa.
Dương Gian không mặn không nhạt nói:
- Tôi cảm thấy Hùng Văn Văn quá nhàn rỗi, tý nữa về phải đưa cho nó một đống bài tập ngoại khóa để làm. Tin tưởng nó sẽ thích.
- Vậy thì cảm ơn đội trưởng Dương. Tôi cũng cảm thấy gần đây cho Hùng Văn Văn hơi ít việc.
Trần Thục Mỹ lại cực kỳ đồng tình với ý nghĩ này của Dương Gian.
Hùng Văn Văn nhất thời trợn tròn hai mắt.
Trần Thục Mỹ trừng mắt nhìn nó một cái:
- Nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ đội trưởng Dương nói không đúng?
- Con không ăn cơm đâu.
Hùng Văn Văn có chút phụng phịu, ngồi ở trên ghế sô pha, cầm lấy điện thoại di động chơi game.
Trần Thục Mỹ nói:
- Vốn dĩ không cần ăn cơm mà.
Thân thể Hùng Văn Văn là người giấy, không thuộc phạm trù của người sống, hoàn toàn có thể không ăn không uống.