Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2053 - Chương 2053: Lỗ Hổng

Chương 2053: Lỗ Hổng

"Hi vọng mọi việc sẽ diễn ra một cách thuận lợi."

Hắn khẽ đậy nắm quan tài lại, sau đó chờ thêm nửa tiếng.

Sau khi xác định không có dị thường xảy ra hắn mới rời khỏi.

Sau khi trở lại đại sảnh, Dương Gian gặp được hai vị ngự quỷ nhân lạ lẫm đang đứng trong hành lang dòm ngó về phía này. Dường như bọn họ đang tò mò vì sao tiếng khóc lại đột nhiên dừng lại.

- Tôi đã đặt cỗ thi thể vào trong quan tài rồi. Mấy người đừng có lộn xộn.

Hắn chỉ nhắc nhở một câu, sau đó liền rời đi.

- Thì ra là như vậy…

Hai người kia cũng không ngu nên lập tức hiểu được, hiện tượng vừa rồi có thể chuyển biến tốt đẹp là nhờ Dương Gian.

Bỏ thi thể vào trong quan tài có thể ngăn cản tiếng khóc trong cổ trạch?

Chuyện đơn giản như thế vì sao không ai nghĩ đến.

- Không còn việc gì nữa, chúng ta trở về thôi.

Hai vị ngự quỷ nhân kia thở phào một hơi, sau đó tự trở về phòng.

Lúc này, Dương Gian lại đang tự hỏi.

"Nếu ngày thứ nhất là nhập liệm, vậy ngày thứ hai sẽ là gì?"

Trong đầu hắn có rất nhiều trí nhớ liên quan đến việc xử lý tang sự.

Nhưng trong trí nhớ của hắn, cách tổ chức tang lễ không hề giống nhau.

Có tang lễ chỉ cần ba ngày, ngày đầu tiên nhập liệm, ngày thứ hai khóc tang, ngày thứ ba liền hạ thổ.

Căn bản không kéo dài đến ngày thứ bảy.

"Cho nên, đám tang ở trong cổ trạch lần này phải tuân theo quy trình bảy ngày kia… Phải kéo dài đến ngày thứ bảy, người chết hoàn hồn mới thôi. Trong thời gian này, nếu đoán sai trình tự, cổ trạch sẽ mất khống chế. Đến lúc đó, nguy hiểm và khủng bố sẽ đồng loạt buông xuống."

Trong đầu Dương Gian nảy sinh ý nghĩ như vậy.

Nhưng rất nhanh.

Vốn đang định đi trở về phòng, hắn đột nhiên dừng bước.

Tại thời điểm hắn dùng đèn pin chiếu sáng, liền nhìn thấy rõ một chiếc ghế bành màu đen đặt ở bên trong hành lang nhỏ tối tăm.

Dương Gian sầm mặt lại.

"Chiếc ghế này đang di chuyển. Mặc dù trước đó cũng đặt giữa hành lang, nhưng không gần như này."

Đoạn hành lang này không có điểm cuối, hai bên đều là phòng ở. Lúc trước, chiếc ghế này cũng nằm trong hành lang, nhưng không sâu như vậy.

"Tuyệt đối không thể nào là người khác cố ý di chuyển. Đám người kia mặc dù hơi cố kỵ mình, nhưng đầu óc đều tỉnh táo, biết cái gì nên đụng, cái gì không nên đụng. Cho nên, chiếc ghế này không phải bị người di chuyển… Mà là bị quỷ dịch chuyển."

Hắn nhìn chằm chằm vào chỗ sâu của đoạn hành lang tối tăm kia.

Dường như có thứ gì đó bên trong muốn đi ra ngoài.

Chiếc ghế bành màu đen này giống như một chướng ngại vật, ngăn cản mọi thứ tiến lên.

Nhưng trong đoạn thời gian vừa rồi, bản thân là chướng ngại vật trong hành lang, chiếc ghế này lại bị dịch chuyển, tiến gần hơn so với trước.

Nếu phải phân chia khu vực nguy hiểm mà nói.

Chỉ cần căn phòng không vượt qua khỏi vị trí của chiếc ghế này, toàn bộ đều sẽ an toàn. Nhưng một khi vượt qua, chỉ sợ không thể ở bên trong.

Trong lòng Dương Gian thầm suy đoán.

"Quả nhiên, bảy ngày này không dễ vượt qua như vậy. Tòa cổ trạch này giống như một căn nhà tranh thủng bốn phía. Dù có chắp vá gì gì đó cũng đã vô dụng. Chẳng mấy chốc nữa nó sẽ bị lệ quỷ xâm lấn."

Bốn ngày.

Không.

Nhiều nhất là hai, ba ngày.

Đến lúc đó chiếc ghế sẽ vượt qua căn phòng thứ nhất. Toàn bộ mọi người sẽ bị đuổi vào trong đại sảnh. Chỗ này căn bản không còn tồn tại căn phòng nào an toàn để cho đám người an ổn sống sót qua bảy ngày.

"Không biết đặt thêm mấy chiếc ghế thì có tác dụng gì không?"

Dương Gian muốn đi vào trong đại sảnh nhấc hai chiếc ghế bành màu đen trong đó ra.

Một trái một phải, đặt hai bên hành lang, tạo thành chướng ngại vật. Khiến cho tốc độ xâm lấn cổ trạch của lệ quỷ bị chậm lại, để cho đám người có thể ở trong phòng thêm mấy ngày.

Nhưng hắn cảm thấy, hai chiếc ghế kia hẳn sẽ có tác dụng nào đó.

Nếu đụng chạm bậy bạ, có sẽ khiến cho quá trình ở phía sau xảy ra vấn đề.

Việc đập tường đông sang vá tường tây cũng không phải là kế hay.

Nói không chừng, vừa mới ngăn chặn được lỗ hổng bên này, bên kia sẽ lại xuất hiện một lỗ thủng lớn hơn.

Bình Luận (0)
Comment