Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2076 - Chương 2076: Bị Thổi Tắt

Chương 2076: Bị Thổi Tắt

Quay đầu nhìn lại, xung quanh khu vực ánh nến bao phủ hiện ra mấy thân ảnh quỷ dị. Những thân ảnh này vừa đi vừa lắc lư, lúc ẩn lúc hiện, không thể nào xác định vị trí chính xác của chúng.

Lệ quỷ đang bồi hồi ở ngay bên ngoài cửa chính của cổ trạch.

Xem ra sau khi báo tang, không những phía cửa sau có quỷ, mà cửa trước cũng thế. Chỉ sợ toàn bộ tòa cổ trạch cũng không khá hơn chút nào.

Lý Dương nhân lúc quỷ nến còn đang thiêu đốt, vội vàng trèo lên cổng chính, sau đó đưa tay gỡ đèn lồng màu trắng xuống.

Tất cả mọi việc diễn ra một cách thuận lợi.

Có thể nói là hữu kinh vô hiểm.

Vừa gỡ được đèn lồng thì cây quỷ nến được hắn ta thả ở trên mặt đất liền tắt ngúm.

Xung quanh có quá nhiều lệ quỷ, một chút quỷ nến như vậy không cầm cự được lâu. Chỉ trong chốc lát liền tiêu hao sạch, chút cặn cũng chẳng còn.

Không có ánh sáng âm u của quỷ nến.

Những bóng dáng hiện ra ở phụ cận liền lập tức biến mất, không thấy gì nữa.

Thực ra quỷ không hề rời đi, vẫn bồi hôi xung quanh chỗ này.

Chỉ là hiện tại không có ánh sáng từ quỷ nến, nên Lý Dương không thể nào nhìn thấy những con lệ quỷ kia.

Hắn ta đột nhiên cảm thấy không khí ở xung quanh trở nên cực kỳ âm lãnh.

Thậm chí hắn ta có thể cảm thấy thứ gì đó băng lãnh đụng vào người. Dường như người hắn ta đang bị lệ quỷ bao phủ, sắp sửa bị chúng cắn nuốt hết vậy.

Mặc dù nhìn xung quanh không thấy gì, nhưng Lý Dương lại ngửi được một mùi thi thối, cùng mùi tanh của bùn đất.

"Không có lệ quỷ tập kích mình."

Lý Dương cầm chặt chiếc đèn lồng màu trắng trong tay.

Ánh sáng trắng bệch tỏa ra từ đèn lồng, chiếu sáng khu vực xung quanh. Nhờ vậy hắn ta mới không bị mất phương hướng.

Mà ngoài khu vực này ra, những chỗ khác đều âm u đáng sợ.

"Mau về thôi."

Lý Dương không dám chậm trễ. Chỉ cần hắn ta đứng ở đây do dự mấy giây, khả năng ở bên trong hậu đường sẽ chết thêm mấy người.

Cho nên hắn ta lập tức cầm theo đèn lồng màu trắng, đi ra bên ngoài cổ trạch, chuẩn bị vồng một vòng sau đó trở lại cửa sau của hậu đường.

Nhưng, hắn ta vừa mới di chuyển, sắc mặt liền lập tức cứng đờ.

Ở sau lưng liên tiếp xuất hiện tiếng bước chân. Dường như giờ phút này, những con quỷ đang bồi hồi xung quanh đang đi theo phía sau hắn ta vậy.

Lý Dương tăng tốc, tiếng bước chân ở đằng sau liền tăng tốc theo.

Nhìn lại.

Sau lưng hoàn toàn trống rỗng, không có gì cả. Tất cả chỉ là một mảnh không gian tối tăm, tĩnh mịch.

"Quỷ sẽ không giết chết người báo tang, cho nên phương pháp sống sót ở ngày thứ ba chính là cái này… Dựa theo tình huống bình thường mà nói, ngày thứ ba, tất cả mọi người đều phải rời đi cổ trạch, cầm theo đèn lồng màu trắng, dẫn dắt lệ quỷ đi loạn ở xung quanh cổ trạch. Đến khi nào thời gian báo tang của ngày thứ ba kết thúc mới thôi. Hiện tại xem như mình đã hiểu rõ."

Lý Dương cũng không ngu, ít nhiều hắn ta cùng từng sống sót qua khá nhiều chuyện linh dị.

Nếu hắn ta là một kẻ không có đầu óc mà nói, chắc chắn đã sớm chết ở bên trong chuyện linh dị quỷ họa, không thể nào trở thành ngự quỷ nhân và sống sót cho đến giờ.

"Cho nên, nhiệm vụ của mình không phải là cầm đèn lồng trở lại hậu đường, mà là dẫn theo lệ quỷ vòng quanh cổ trạch. Tạo cơ hội cho đội trưởng đối phó lệ quỷ bên trong cổ trạch."

"Suy đoán của đội trưởng không hề sai. Gác đêm của ngày thứ hai và báo tang ngày thứ ba không thể chồng lên. Hiện tại, cách thức tốt nhất chính là sửa đổi nó trở về với quỹ đạo."

Sau khi hiểu rõ, Lý Dương liền đẩy nhanh tốc độ.

Mặc kệ ở sau lưng và ở xung quanh có hiện tượng linh dị nào phát sinh, hắn ta đều bỏ qua, không quan tâm đến, chỉ tiếp tục di chuyển.

Mặc dù hắn ta đã hành động rất nhanh.

Nhưng đối với người bên trong hậu đường mà nói, đừng bảo là kiên trì một giờ, dù chỉ kiên trì một phút thôi cũng đã khiến bọn họ phải trả một cái giá cực kỳ nặng nề.

Một viên xúc xắc màu đỏ xoay chuyển trên mặt đất mấy vòng, cuối cùng liền dừng lại.

Số chấm trên xúc xắc là 2.

Mà ở phía bên kia, con số hiện ra trên viên xúc xắc màu đen lại là 5.

Quỷ đổ được 5 điểm, mà Vương Phong chỉ đổ được 2.

Khi trò chơi này tiến hành đến ván thứ 5, rốt cục Vương Phong đã sử dụng hết may mắn. Toàn thân hắn ta căng cứng, mồ hôi lạnh ứa ra, nhìn chằm chằm vào điểm số mà hắn ta vừa đổ được. Cả người giống như thất thần, lại tỏ ra vẻ không thể tin. Miệng Vương Phong khẽ động.

- Tôi… Tôi thua…

Sau đó, thân thể hắn ta nhanh chóng lạnh lẽo, huyết sắc ở trên mặt dần biến mất, thần thái trong mắt cũng dập tắt. Giống như một đốm lửa nhỏ quật cường giữa trận cuồng phong vậy, hiện tại, nó không thể nào chống đỡ được liền bị thổi tắt.

Bình Luận (0)
Comment