Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2081 - Chương 2081: Lên Sân Khấu

Chương 2081: Lên Sân Khấu

Cho nên, ngay từ đầu hắn không sử dụng nguyền rủa để cứu Vương Phong. Mà muốn chờ thêm một chút xem, liệu Lý Dương có trở về kịp lúc hay không.

Nhưng hiện tại xem ra, nguyền rủa của hộp âm nhạc đã không thể nào giữ lại đến thời điểm then chốt. Lúc này mà giữa lại, thì tất cả mọi người sẽ phải chết sạch.

Lệ quỷ xâm lấn từ cửa sau đã được áp chế nhờ nguyền rủa của hộp âm nhạc.

Nhưng sự xâm lấn của lệ quỷ từ trong hành lang lại chưa hề dừng. Phạm vi ảnh hưởng của quỷ vực càng lúc càng lớn. Hiện tại, không chỉ vách tường, mà trần nhà, lối đi,.. Tất cả dường như đã biến mất, bị vực sâu nào đó cắn nuốt hết thảy.

Cứ như tất cả những tràng cảnh quen thuộc đang bị xóa dần dần khỏi thế giới này, bao gồm cả đám người.

"Quỷ muốn thông qua quỷ vực để xâm lấn vào hậu đường và xử lý tất cả mọi người? Cái này đúng là một phương pháp khó giải. Nếu quỷ đích thân đi vào mà nói, nó nhất định phải lưu lại môi giới. Khi đó mình hoàn toàn có thể nhờ thanh sài đao để tách rời chúng. Nhưng nếu quỷ làm như này, mình hoàn toàn không có cơi hội kích hoạt môi giới."

Dương Gian lập tức phát hiện ra được điều này.

Quỷ ảnh của hắn đã bị lực lượng linh dị quấy nhiễu. Hiện tại nó không thể nào khuếch tán quá xa.

Quỷ vực của con quỷ này cực kỳ đáng sợ.

Phải biết lúc này, ở trong cổ trạch còn tồn tại một loại áp chế nào đó. Nếu nó sử dụng ở bên ngoài mà nói, đây có lẽ là quỷ vực lợi hại nhất mà hắn từng gặp. Nó đã vượt qua quỷ vực tầng thứ năm của Dương Gian.

Phải biết năm tầng quỷ vực của Dương Gian đã có thể tống khứ một số lệ quỷ không quá khủng bố khỏi thế giới. Như vậy hiện tại, quỷ vực của con quỷ này hoàn toàn có thể cắn nuốt kiến trúc và tất cả mọi người ở chỗ này.

- Cứ tiếp tục thủ ở chỗ này sẽ không có chuyển cơ.

Hắn hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn qua đám người một lượt.

Lý Dương vẫn chưa về, mà hắn ta có trở về đi nữa, cũng chỉ hấp dẫn lệ quỷ ở bên ngoài của rời đi. Còn lệ quỷ bên trong cổ trạch vẫn phải dựa vào hắn để ứng phó.

- Vậy chúng ta phải làm gì giờ?

Có một vị ngự quỷ nhân tương đối lạ lẫm run rẩy hỏi lại.

Người này đang sợ hãi, cũng quá căng thẳng.

Dương Gian khẽ liếc một cái:

- Đại Mạnh, hẳn cậu có quỷ vực chứ.

- Đúng thế.

Người đưa thư tên Đại Mạnh kia khẽ gật đầu.

Dương Gian nói:

- Tôi muốn cậu thay thế chỗ của tôi chừng mười giây đồng hồ. Trong mười giây này, tôi sẽ xông vào bên trong đại sảnh, tách rời con lệ quỷ đang xâm lấn hậu đường này. Nếu cứ giằng co mãi thế này, cuối cùng tất cả chúng ta sẽ bị nó mài cho chết.

- Mười giây?

Sắc mặt Đại Mạnh biến đổi.

- Tôi không chắc lắm. Ngoại trừ cách này ra, không còn phương pháp nào dễ thực hiện hơn nữa à?

- Không, một khi quỷ vực của lệ quỷ cắn nuốt hết hậu đường, tất cả mọi người sẽ biến mất. Thậm chí chiếc quan tài màu đỏ này cũng sẽ biến mất theo. Đến lúc đó, tất cả chúng ta sẽ chết. Hiện tại, quỷ chưa từng lộ mặt nên tôi không tìm thấy vị trí của nó. Chính vì thế, tôi cần phải chủ động ra tay. Thế nhưng tôi vừa rời đi, quỷ vực sẽ lập tức xâm lấn. Cho nên tôi cần một người thay tôi trấn trụ chỗ này.

- Ở chỗ này, chỉ có mình cậu là sở hữu quỷ vực. Cho nên cậu phải cầm cự được mười giây, dù phải liều mạng cũng phải cầm cự.

Nói xong, Dương Gian lại bổ sung thêm một câu:

- Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.

- Mà cậu phải làm được, đồng thời không thể từ chối.

Đại Mạnh thấy vậy liền cắn răng nói:

- Tôi hiểu. Tôi sẽ cố gắng cầm cự được 10 giây.

Mười giây nghe qua rất ngắn. Nhưng chỉ có những người sở hữu năng lực lệ quỷ mới biết, đối kháng với lệ quỷ, chỉ một giây thôi đã cực kỳ hung hiểm rồi, chớ nói chi đến 10 giây.

Dương Gian nhìn chằm chằm hắn ta.

- Sau khi đếm đến ba, tôi sẽ lập tức hành động.

Lúc này hắn cũng không có gì để nghi ngờ vị ngự quỷ nhân tên Đại Mạnh này.

Bởi vì hắn vừa rời đi, nếu Đại Mạnh không liều mạng mà nói, hắn ta sẽ chết ngay tại chỗ. Cho nên, việc này không chỉ vì người khác, mà còn vì bản thân hắn ta.

- Được, tôi hiểu rồi.

Đại Mạnh tự vỗ vỗ mặt, nhằm kích thích bản thân tỉnh táo.

- Có thể bắt đầu.

Trên trán hắn ta đã đổ đầy mồ hôi lạnh, thân kinh căng cứng tới cực điểm.

Dương Gian duỗi ra một ngón tay.

- Một.

Đại Mạnh gật gật đầu.

Mà Phiền Hưng, Dương Tiểu Hoa, còn có vị ngự quỷ nhân lạ lẫm kia đều nhìn chằm chằm vào hai người.

- Hai.

Dương Gian nắm chặt thanh sài đao. Hắn biết, đây là lúc bản thân cần lên sân khấu.

Sắc mặt Đại Mạnh dần trở nên khó coi. Vốn khuôn mặt của một người sống lại dần dần trở nên chết cứng.

Bình Luận (0)
Comment