Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 210 - Chương 210: Cuộc Họp 1

Chương 210: Cuộc Họp 1

Lúc này súng lục cũng không phải là vũ khí có lực sát thương lớn mà chính là thứ ở sau lưng hắn.

Hai tên bảo vệ lập tức chủ động nhường đường, không dám ngăn cản nữa:

- Tiên sinh, mời vào bên trong, hiện tại ông chủ Vương đang họp.

Dương Gian cất khẩu súng lục đi:

- Sau này hai cậu nhớ kỹ bộ dạng của tôi đi, nếu lần sau còn xảy ra chuyện này thì tôi sẽ không nói chuyện dễ dàng như vậy nữa đâu.

Một viên đạn, mười vạn đồng, thật sự hơi quý nên hắn không thể nào sử dụng lung tung được.

Hơn nữa mức độ uy hiếp của mấy tên bảo vệ này đối với hắn gần như bằng không, cho nên chỉ cần dọa chút là được, không nhất thiết phải động thủ.

Giờ phút này ở bên trong câu lạc bộ Tiểu Cường.

Trong phòng họp ở tầng 4, một chiếc bàn kim loại cực lớn án ngữ ở giữa căn phòng, xung quanh nó có thể ngồi được 30 người nhưng lúc này trong phòng chỉ có hơn 10 người đang ngồi họp với nhau, dường như đang bàn luận về chuyện gì đó.

Người chủ trì của cuộc họp lần này chính là Vương Tiểu Cường, lúc này hắn ta đang mặc một bộ vét, thắt cà vạt hẳn hoi, không biết vô tình hay cố ý mà những cú phất tay nhấc chân của tên này rất có phong phạm của một người thành công trong xã hội.

Lúc này hắn ta đang chỉ tay vào một bức ảnh vệ tinh được chiếu bởi máy chiếu. Đây chính là chỗ Nghiêm Lực đã xảy ra chuyện.

- Đã có thể xác nhận. Nghiêm Lực chết vì bị lệ quỷ khôi phục, vị trí xảy ra là ở trên một cánh đồng gần đường cao tốc cách thành phố Đại Xương khoảng 50 km, đây là ảnh chụp từ vệ tinh, mấy người có thể nhìn xem.

Ở trong bức ảnh có một cái ao máu đang không ngừng mở rộng.

- Những tình huống cơ bản thì chắc mấy người cũng đã thấy rồi, sau khi máu quỷ rồi khỏi thân thể của Nghiêm Lực thì nó bắt đầu khuếch trương, hiện tại nó đã bao trùm một khu vực gần 2000 mét vuông, độ sâu của hồ máu này cũng khoảng cở 2 mét, sự tăng trưởng này đúng là rất khủng bố. Nhưng đây cũng chưa phải là điều kinh khủng nhất, thứ kinh khủng nhất là nó còn chưa có dừng lại ở đó, cái hồ này vẫn còn đang khuếch trương lên, không hề có chút dấu hiệu nào cho thấy là nó đang đình chỉ.

Vương Tiểu Cường nhíu nhíu mày một lát, sau đó lại nói tiếp:

- Có lẽ chúng ta nên cảm thấy may mắn mà cảm ơn trời, vì cậu ta đã không chết ở trong thành phố Đại Xương, nếu không máu quỷ sẽ xâm nhập vào những đường ống của hệ thống cung cấp nước, sau đó sẽ đi đến hàng ngàn hàng vạn hộ gia đình trong toàn thành phố, như vậy thành phố Đại Xương có thể sẽ bị tê liệt hoàn toàn, điều này chỉ vì một con quỷ.

- Thế nhưng mục đích hôm nay tôi mời mọi người đến để thành lập hội nghị cũng không phải như vậy, việc thông báo cái chết của Nghiêm Lực chỉ là tiện thể mà thôi, cái tôi muốn bàn luận với mọi người là về cái chết của đám người Hạ Thắng, Trương Nhất Minh, Diệp Tuấn, Âu Dương Thiên, bốn người này đã chết trong chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chỉ có 10 ngày mà câu lạc bộ Tiểu Cường của chúng ta đã tổn thất mất 5 thành viên, đây là tình huống chưa bao giờ có kể từ khi thành lập câu lạc bộ đến giờ. Nguyên nhân của những tổn thất này lại chỉ vì một người.

Hình chiếu thay đổi, ảnh chân dung của Dương Gian xuất hiện trước mặt đám người.

Vương Tiểu Cường nói:

- Đây, chính là người này, đây là một người mới, có lẽ có người cũng đã biết rồi nhưng có nhiều người chưa biết hắn là ai, dù sao hắn cũng chỉ đến câu lạc bộ có 1 lần, hơn nữa không chịu gia nhập câu lạc bộ. Mấy người có thể nhìn qua toàn bộ những tư liệu về Dương Gian, toàn bộ đều đơn giản như trên hình, bối cảnh của hắn rất đơn giản, chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, ngẫu nhiên trở thành ngự quỷ nhân mà thôi. Cũng tương tự như những người trẻ tuổi khác, khi có năng lực đặc thù ở trong người là bọn hắn không thể nào kiềm chế được sự bành trướng ở trong lòng, cho bản thân là nhất, là siêu việt hết thảy. Hắn dám nổ súng bắn Diệp Tuấn ngay trong địa bàn của câu lạc bộ, sau đó lại hại chết 4 vị ngự quỷ nhân khi đi xử lý chuyện linh dị ở trong thôn Hoàng Cương. Sau khi trở về, hắn lại xảy ra xung đột với Cảnh sát Quốc tế Triệu Khai Minh, nghe nói Triệu Khai Minh đã bị hắn gỡ mất một chân, đến giờ anh ta đã thành người què, vì cái chân gãy kia không thể nào ghép lại được.

Nói đến đây, Vương Tiểu Cường dừng lại, sau đó dùng tay gõ gõ vài cái lên mặt bàn, rồi mới nói tiếp:

- Hiện tại tôi đã có đầy đủ bằng chứng để phán đoán, tên Dương Gian này đang phá vỡ sự cân bằng, sự yên bình của thành phố Đại Xương, hành động lung tung, bậy bạ của hắn không khác gì một chuyện linh dị, hơn nữa không thể khống chế được. Cho nên nhân cuộc họp này, tôi muốn dùng thân phận chủ tịch của câu lạc bộ, đề nghị chúng ta xóa bỏ Dương Gian khỏi thành phố Đại Xương, các vị thấy thế nào, ai đồng ý, ai phản đối?

Câu này của hắn ta vừa nói ra xong, mười mấy người ở trong phòng đều lâm vào trầm mặc.

Mười mấy người bọn họ đều không phải là ngự quỷ nhân, bọn họ gia nhập câu lạc bộ Tiểu Cường cũng vì mục đích làm ăn, kiếm tiền mà thôi.

Cho nên trong thâm tâm bọn họ, đối phó ai, đối phó người nào cũng được, bọn họ không cần quan tâm, thứ bọn họ quan tâm chỉ là có lợi nhuận gì trong vụ này hay không mà thôi.

Lúc này có một người đàn ông trung niên mở miệng nói:

- Chuyện của Dương Gian tôi đã nghe nói rồi, năng lực của cậu ta rất mạnh, đã sống sót qua rất nhiều chuyện linh dị, ngay cả chuyện linh dị ở trong thôn Hoàng Cương mà cậu ta cũng có thể xử lý được. Dạng người như vậy, không thể nào đơn giản như những gì chúng ta thấy ở bên ngoài được, tôi cảm thấy dưới tình huống không có thù hận gì với cậu ta, tôi không đồng ý này ra xung đột với một vị ngự quỷ nhân như cậu ta. Sự uy hiếp chính thức đối với chúng ta là quỷ, là chuyện linh dị đang gia tăng hằng ngày chứ không phải là một người nào đó hay một ít ân oán cá nhân.

Vương Tiểu Cường sầm mặt:

- Giám đốc Mã nói như vậy là có ý gì, Dương Gian có phá nát cái câu lạc bộ này cũng không quan trọng ư?

Người được Vương Tiểu Cường gọi là giám đốc Mã từ tốn rút ra một điếu thuốc, sau đó mới nói:

- Tôi giúp đỡ câu lạc bộ hết mình là bởi vì tôi hi vọng người nhà của tôi, công ty của tôi sẽ được câu lạc bộ bảo vệ. Nói cách khác đây là tôi đang dùng tiền để thuê bảo vệ từ câu lạc bộ, người của câu lạc bộ cũng làm rất tốt, xử lý xong mấy chuyện linh dị, bảo vệ một vài cổ đông trong công ty tôi an toàn. Nếu việc này cứ tiếp tục kéo dài thêm nữa thì tốt nhưng cái gì cũng vậy, quy củ là quy quỷ, mặc dù cậu có là chủ tịch của câu lạc bộ đi nữa, cậu cũng không thể nào vô duyên vô cớ điều động lực lượng của câu lạc bộ đi giết một vị ngự quỷ nhân như hắn được. Hiển nhiên, hành động này của cậu đã vi phạm nội quy ban đầu của câu lạc bộ. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra ở chuyện linh dị trong thôn Hoàng Cương, tôi cũng không có ý định muốn biết. Nhưng tôi sẽ phản đối việc làm này của cậu.

- Giám đốc Mã, lời này của ông có chút không đúng rồi, việc câu lạc bộ tổn thất nhiều vị ngự quỷ nhân như vậy sẽ gián tiếp ảnh hưởng đến lợi ích của chúng ta. Dương Gian thật sự là mối uy hiếp, hắn không gia nhập câu lạc bộ, cũng không chịu gia nhập Cảnh sát Quốc tế. Hắn muốn bắt cá hai tay, gió chiều nào thì xoay chiều đó, dạng người như hắn có giữ lại cũng chẵng được tích sự gì? Nếu sau này chúng ta có xung đột về lợi ích với hắn, chẳng lẽ chúng ta lại phải tiếp tục nhượng bộ?

Bình Luận (0)
Comment