Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2122 - Chương 2122: Chiếc Ghế Bành Màu Đen

Chương 2122: Chiếc Ghế Bành Màu Đen

Tóm lại.

Môi giới linh dị kia lại xuất hiện.

Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.

"Là cân bằng đang mất hiệu lực sao? Lệ quỷ bên trong cổ trạch đã xuất hiện. Hay là, ông lão bên trong quan tài chỉ áp chế được lệ quỷ đến từ bên ngoài, còn lệ quỷ bên trong cổ trạch lại không thể ảnh hưởng."

Giờ phút này, âm thanh sa sa đột nhiên biến mất.

Cứ như chiếc đài phát thanh cũ kỹ kia đã bắt được tín hiệu, từ bên trong nó truyền ra một âm thanh quái dị.

- Ê ê, còn có người nào sống nữa không? Những người còn lại, mấy người đang ở đâu vậy? Sao tôi không tìm thấy mấy người, ê ê…

"Chết tiệt, lại là chiêu này."

Phiền Hưng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thứ này lại đang giở trò.

Trước đó bọn họ cũng vì bị nó lừa nên mới khiến nó nhận ra và đuổi theo đến hậu đường.

Hiện tại bọn họ đã học khôn.

Cả đám im thin thít, không thèm đáp lại.

- Ha ha, hắc hắc, tôi biết mấy người đang ở chỗ này. Mấy người không cần trốn đâu, mau đi ra đi…

Bên trong đài phát thanh lại tiếp tục phát ra âm thanh, cứ như có người đang nói chuyện với bọn họ vậy.

Dương Gian không nói một lời, trực tiếp đi qua.

Hắn dùng bàn tay quỷ màu đen túm lấy chiếc đài phát thanh kia, sau đó ném vào bên trong cỗ quan tài màu đỏ đậm.

Chiếc đài phát thanh cũ kỹ lập tức rơi trên người của ông lão kia.

- A!

Đột nhiên, từ bên trong đài phát thanh phát ra một tiếng kêu thảm thiết, đầy bén nhọn. Sau đó tín hiệu đột nhiên bị gián đoạn, lại đổi thành những tiếng sa sa. Sau nữa, ngay cả tiếng sa sa cũng không có, trực tiếp im lặng, dù chỉ một chút xíu âm thanh cũng không hề phát ra.

Dường như.

Chiếc đài phát thanh này đã đụng đến thứ gì đó đáng sợ hơn, khiến nó bị thương nặng, thậm chí là áp chế.

Dương Gian lạnh lùng nói:

- Thứ này đúng là ồn ào. Đáng ra nên làm như vậy từ trước. Để nó thành vật bồi táng. Chờ đến đầu thất xong, lại chôn nó cùng với thi thể của ông lão.

Chu Đăng nói;

- Cậu làm như vậy không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay sao?

Dương Gian nói:

- Hiện tại có một đống chuyện ngoài ý muốn rồi, cần gì phải quản thêm hay thiếu đi một hai chuyện. Chỉ cần thứ đáng ghét này biến đi khuất mắt là được.

Chu Đăng sờ sờ cảm, tỏ ra cực kỳ tán thưởng.

- Nên như vậy.

- Tiếp tục nghỉ ngơi.

Sau khi Dương Gian tạm thời xử lý chiếc đài phát thanh kia, đám người lại bắt đầu lẳng lặng chờ đợi.

Trong lòng của hắn xuất hiện một loại dự cảm không tốt.

Chiếc đài phát thanh này xuất hiện, như vậy có phải là những lệ quỷ từng xuất hiện ở ngày thứ hai sẽ lại đến hay không?

Ví dụ như ngọn nguồn của mảnh quỷ vực đen như mực kia?

Lại ví dụ như cỗ thi thể không mặc quần áo từng bị hắn chém?

Hoặc là con lệ quỷ từng khiến Lý Dương phải kinh sợ khi gặp phải.

Nhưng mà thời gian vừa mới trôi qua không được bao lâu.

Một âm thanh lần nữa xuất hiện phá vỡ sự yên tĩnh bên trong cổ trạch.

- Oa oa oa…

Tiếng nỉ non của đứa trẻ sơ sinh thoáng vang vọng. Lần này tiếng khóc của nó rất to và rõ ràng.

Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.

"Là đứa trẻ sơ sinh mình đánh mất lúc trước. Nó lại xuất hiện sao? Rõ ràng lúc trước đã đóng đinh được nó. Đáng tiếng vì giao thủ với Liễu Thanh Thanh lại khiến nó chạy thoát được."

Nhưng tiếng khóc này còn chưa xuất hiện được một lúc liền đột ngột dừng lại.

Cứ như đứa trẻ sơ sinh kia gặp phải cái gì đó ngoài ý muốn. Đến cuối cùng, bên trong tiếng khóc nỉ non của nó còn kèm theo một tiếng la hét.

Toàn bộ âm thanh im bặt.

Dường như dị thường cũng theo đó mà biến mất. Nhưng trong lòng đám người không nhịn được mà khẽ run.

Bởi vì đang có thứ gì đó khủng bố hơn xuất hiện bên trong cổ trạch.

Tuy nhiên, trong quãng thời gian ngắn, thứ khủng bố vừa áp chế tiếng nỉ non của đứa trẻ sơ sinh kia không xuất hiện. Dường như nó còn đang quanh quẩn bên trong cổ trạch, chưa để ý đến đám người.

Nhưng ngay khi thời gian vừa điểm 6 giờ sáng.

Đám người lít nha lít nhít ở trước mắt lại xuất hiện chỗ không thích hợp.

Đám người kia đang dần tách ra, đồng thời có một âm thanh dị thường truyền đến. Âm thanh này hoàn toàn khác so với những âm thanh trước. Đó là một chiếc ghế bị đẩy, không ngừng ma sát với mặt đất phát ra âm thanh.

Rất nhanh.

Bên trong đám người quỷ dị xuất hiện một chiếc ghế bành màu đen. Chiếc ghế này chen qua đám người, xuất hiện ở phía trước nhất.

Phía sau chiếc ghế này là một mảng không gian tối tăm, cứ như quỷ vực. Lại giống như một con đường bị bóng tối bao phủ, không thể nhìn thấy điểm cuối cùng.

Thứ đang đẩy chiếc ghế bành màu đen này là một đôi tay khô gầy, móng tay màu đen, trong cực kỳ quỷ dị.

Dương Gian khẽ nhíu mày.

"Chiếc ghế bành màu đen này vẫn còn tồn tại sao? Không phải lúc trước bị thứ gì đó ném hỏng rồi à?"

Hắn nhớ rõ, tại thời điểm đại sảnh bị bóng tối bao phủ, bên trong truyền ra âm thanh của một chiếc ghế bị ném hỏng. Nhưng cuối cùng, hắn lại không nhìn thấy mảnh vụn vỡ, cũng không thấy con lệ quỷ kia.

Bình Luận (0)
Comment