Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2131 - Chương 2131: Tạm Thời

Chương 2131: Tạm Thời

Tám giờ tối, chín giờ… Mười giờ.

Khoảng cách đến ngày thứ năm đã càng ngày càng gần.

Chừng mười một giờ khuya, ở phía ngoài hành lang đột nhiên xuất hiện tiếng mở cửa.

Két!

Đây là âm thanh mở ra của một cánh cửa gỗ.

Dường như có ai đi từ bên trong căn phòng nào đó ra ngoài.

Đó là một cô gái mặc bộ sườn xám màu đỏ, dưới chân là một đôi giảy cao gót màu đỏ tươi, dáng người thướt tha, gợi cảm.

"Là Liễu Thanh Thanh?"

Ưng Ca trợn tròn hai mắt, bộ dạng còn khiếp sợ hơn cả gặp quỷ. Dùng ánh mắt không thể tin nhìn lấy cô gái đột nhiên xuất hiện bên trong hành lang kia.

Phiền Hưng cũng cực kỳ sợ hãi.

"Không thể nào. Không phải mấy ngày trước cô ta đã chết khi vừa mới bước xuống xe hay sao? Sao cô ta còn có thể sống được chứ? Hơn nữa cô ta còn là đi ra khỏi căn phòng của cổ trạch?"

Sau đó trong đầu hắn ta lại toát ra một ý nghĩ.

"Có lẽ đó không phải là cô ta, mà là một con quỷ."

Cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích rõ việc vì sao Liễu Thanh Thanh sẽ lại xuất hiện ở bên trong cổ trạch vào buổi tối hôm nay.

Nhưng trong những người này cũng chỉ có bản thân Dương Gian là chắc chắn Liễu Thanh Thanh còn chưa chết.

Cô ta được cứu.

Được một vị ngự quỷ nhân từ thời kỳ dân quốc cứu. Nhìn qua cô ta giống như biến mất, nhưng thực chất, thân thể cô ta được một vị ngự quỷ nhân thời dân quốc mượn để dùng tạm, vì thế cô ta vẫn còn quanh quẩn bên trong cổ trạch.

Mắt quỷ của Dương Gian nhìn chằm chằm vào Liễu Thanh Thanh, chú ý đến nhất cử nhất động của cô ta.

Trong mắt của Liễu Thanh Thanh có chút mê mang cùng cảnh giác và bất an. Trông nó cực kỳ nhân tính, không còn vẻ băng lãnh, chết lặng, không chút tình cảm như lúc trước.

Điều này cũng có nghĩa là cô ta rất bình thường.

- Dương, Dương Gian? Ưng Ca? Chỗ này, chỗ này là chỗ nào?

Ngay khi nhìn thấy đám người, Liễu Thanh Thanh lập tức tỏ ra có chút kích động.

Cứ như cô ta đã bị mất trí nhớ.

Căn bản không biết được vì sao bản thân lại xuất hiện ở bên trong cổ trạch, cũng không biết vì sao lại đến chỗ này.

Dương Gian lạnh lùng nói;

- Liễu Thanh Thanh, xem ra cô vẫn còn bình thường. Trên người lại nhiều thêm một phần ghép hình. Hiện tại cô đã khống chế ba con lệ quỷ rồi đúng không?

Hắn chú ý đến bộ dạng của đôi giày cao gót dưới chân Liễu Thanh Thanh đã thay đổi.

Nó không giống phong cách của thời đại này, mà có một chút của thời kỳ dân quốc, giống như đúc với đôi giày cao gót mà cô gái quỷ dị lúc trước đi.

Chẳng lẽ cái này chính là lễ vật mà cô gái kia bảo rằng sẽ tặng cho Liễu Thanh Thanh hay sao?

- Thật sao? Nhưng tôi không biết được lúc trước đã xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ biết bản thân bị lệ quỷ truy sát, sau đó trốn vào bên trong khu rừng già và rồi bị mất trí nhớ… Đợi đến khi tỉnh táo lại liền phát hiện ra mình đã ở bên trong một căn phòng cũ nát. Sau khi đi ra ngoài liền thấy mấy người.

Liễu Thanh Thanh cúi đầu quan sát.

Cô ta cũng đã chú ý và phát hiện ra đôi giày cao gót này không bình thường.

Là một món đồ linh dị, cũng có thể là một con lệ quỷ.

Liễu Thanh Thanh lập tức hỏi.

- Chỗ này chính là tòa cổ trạch mà chúng ta từng nhìn thấy khi ở trên xe buýt quỷ sao? Là ai mang tôi đến đây vậy?

Dương Gian nói:

- Không ai mang cô đến đây cả, là do tự cô đi đến. Bản thân cô đã bị một loại lực lượng linh dị không biết nào đó ảnh hưởng.

Hắn không muốn nói quá nhiều thứ.

Bởi vì hắn cũng không biết nên giải thích thế nào về vấn đề liên quan đến cô gái từ thời kỳ dân quốc kia. Với lại, đây là một tin tức cực kỳ bí mất, bản thân hắn không muốn chia sẻ nó cho người khác.

- Là như thế sao?

Liễu Thanh Thanh cau mày nói, giống như nghi hoặc, lại giống vẻ đang hồi tưởng.

Kết quả là đoạn ký ức kia giống như đã bị người ta xóa đi vậy, không hề tồn tại. Trong đầu của cô ta, trí nhớ về quãng thời gian kia là khoảng không.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Lần trước, khi ở phòng 301 của thành phố Đại Xuyên, cô ta cũng từng trải qua chuyện như vậy. Trong đầu đột nhiên xuất hiện một đoạn trí nhớ xa lạ, sau đó bản thân liền trở nên không thích hợp.

Không ngờ lần này nó lại đến nữa.

"Ở lần đầu tiên gặp mặt, trên người của Liễu Thanh Thanh đã mặc chiếc sườn xám màu đỏ. Có lẽ bản thân cô ta đã bị lực lượng linh dị ảnh hưởng khi tiếp xúc với nó lần đầu. Đồng thời theo thời gian dần trôi qua, mức độ ảnh hưởng sẽ càng ngày càng sâu, chỉ là bản thân cô ta lại không phát hiện ra."

Dương Gian cảm thấy hiện tại Liễu Thanh Thanh đã không thể coi là Liễu Thanh Thanh trước đây nữa.

Ý thức của cô ta chỉ là tạm thời, có lẽ tại một thời điểm nào đó trong tương lai, ý thức của cô ta sẽ hoàn toàn biến mất, bị thứ gì đó thay thế.

Bình Luận (0)
Comment