Dương Gian đưa tay chộp một cái.
Cả người Lý Dương lập tức bị dịch chuyển.
Xuất hiện ở trước mặt của hắn.
Sau đó Dương Gian đưa tay túm cổ áo nhấc bổng Lý Dương lên.
Nhưng hai chân và một tay của hắn ta vẫn lưu lại tại chỗ, trở thành hình chiếu tàn khuyết ở trên mặt đất.
Quả nhiên lệ quỷ không hề tập kích Lý Dương, mà là muốn mang đi hai chân cùng cánh tay kia của hắn ta.
Nhưng dường như hai chân và cánh tay tàn khuyết kia không đủ để ghép thành một hình người hoàn chỉnh. Vì thế sau khi nhặt lấy chúng, lệ quỷ lại ném trở về.
Giống như hình ảnh bị xóa, hình chiếu hai chân và cánh tay của Lý Dương lập tức tiêu tán, khiến cho đám người có chút hãi hùng khiếp vía.
Dương Gian nói:
- Không thể bị con lệ quỷ này ảnh hưởng. Một khi tay chân biến thành hình chiếu trên mặt đất, quỷ liền có thể men theo đó mà kéo thân thể rời đi. Cho nên phương pháp tốt nhất chính là trước khi lệ quỷ tiếp cận, cần chặt đứt những vị trí bị ảnh hưởng.
Trong lòng Lý Dương còn có chút sợ hãi. Vừa rồi hắn ta đã đi dạo một vòng quỷ môn quan. Hắn ta khẽ cúi đầu nhìn xem cánh tay cùng hai chân đã biến mất.
Mặc dù trở thành người tàn tật, nhưng hắn ta biết, như này đã là rất may mắn.
Chỉ cần còn sống là được, thiếu tay thiếu chân, khi trở về có thể bù đắp.
- Con quỷ kia dừng lại.
Lý Dương không có thời gian để để ý đến thương thế của bản thân, mà nhìn lấy con lệ quỷ khủng bố ở trên vách tường.
Lúc này nó đứng yên không nhúc nhích ở trên vách tường, mơ hồ cùng quỷ dị.
Bóng dáng của Phiền Hưng đã chết kia đứng song song với lệ quỷ, giống như hai hình chiếu.
- Là do không còn mục tiêu tập kích. Con lệ quỷ đã không thể nào ảnh hưởng đến mấy người chúng ta.
Dương Gian khẽ nhìn qua xung quanh.
Liễu Thanh Thanh và Chu Đăng vẫn bình an vô sự.
Ưng Ca còn sống.
Còn Dương Tiểu Hoa, hiện tại vẫn như một cỗ thi thể, lơ lững giữa không trung, không chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
Xem ra quả bóng bay màu đỏ đậm kia cực kỳ hữu dụng.
"Nhân lúc này thử giam giữ nó xem sao."
Ánh mắt Dương Gian khẽ động, nhìn về phía bóng dáng của lệ quỷ ở trên tường.
Vừa nhìn hắn liền lập tức mở ra quỷ vực tầng thứ sáu.
Bóng dáng quỷ dị ở trên tường khẽ lắc lư, giống như phát hiện ra hung hiểm và đang muốn thoát khỏi.
Nhưng đã quá muộn.
Chỉ trong chớp mắt, cây trường thương nứt nẻ đã găm sâu vào bên trong vách tường, trực tiếp xuyên qua bóng dáng của lệ quỷ.
"Có tác dụng hay không?"
Dương Gian không quá chắc chắn nên vẫn nhìn chằm chằm, quan sát nhất cử nhất động của lệ quỷ.
Nhưng mà lệ quỷ ở trên vách tường vẫn đi qua đi lại. Nó bám theo vách tường, đi đến phía đối diện, hoàn hảo không chút tổn hại, cũng không bị hạn chế.
Chu Đăng trợn tròn hai mắt.
- Không đóng đinh được?
Sắc mặt Dương Gian âm trầm, khẽ nói:
- Không phải là không đóng đinh được, mà là đâm không trúng. Con lệ quỷ này chỉ là một hình bóng, không tồn tại trong thế giới thực, nên cần phát động môi giới gì đó mới có thể chạm đến thân thể của lệ quỷ.
Liễu Thanh Thanh hỏi:
- Có phương pháp gì làm được điều đó không?
Dương Gian nói ngay.
- Theo như tin tức trước mắt mà nói, muốn đối phó với con lệ quỷ này chỉ có một phương pháp. Đó chính là cử ra một người chủ động chịu ảnh hưởng từ nó, biến thành hình chiếu trên mặt đất. Như vậy, khi lệ quỷ chạm được người, đương nhiên người cũng có thể chạm trúng lệ quỷ.
Lý Dương lại bổ sung.
- Có thể giống như lần trước, dùng búp bê thế mạng dẫn dụ lệ quỷ ra ngoài không?
Lần trước.
Ý của hắn ta chính là chuyện linh dị ghế gỗ màu đỏ. Bên trên ghế gỗ màu đỏ đậm cũng có một con lệ quỷ đang ngồi, Nhưng chỉ có những người ngồi vào trong ghế mới có thể nhìn thấy sự tồn tại của nó, còn người bên ngoài thì hoàn toàn không.
Ghế gỗ màu đỏ cũng là môi giới, là công cụ kết nối giữa người và quỷ.
Tương tự.
Con lệ quỷ này cũng như thế. Nó không tồn tại trong hiện thực, cần phải có một loại môi giới nào đó mới có thể đụng vào.
Nhưng môi giới đó là gì, Dương Gian còn không biết. Mà thời gian cũng không cho hắn cơ hội để chậm rãi tìm ra cái này.
- Hiện tại không quan tâm được nhiều như vậy. Con lệ quỷ này đã giết chết Phiền Hưng, mà nó lại không thể giết chết được những người còn lại. Cho nên, nó đã hoàn toàn trở nên vô hại với chúng ta. Lúc này chúng ta vẫn nên chú ý đến những mối nguy hiểm khác thì hơn.
Dương Gian chỉ thử một chút.
Sau khi phát hiện ra không thể giam giữ con lệ quỷ này liền lập tức mặc kệ.
Bởi vì không cần thiết phải lãng phí thời gian vào thứ này. Ở chỗ này, số lượng nguy hiểm có quá nhiều. Con lệ quỷ ở trên vách tường kia chỉ là một trong số đó mà thôi.
Liễu Thanh Thanh nhìn thật kỹ bóng người khủng bố ở trên vách tường, sau đó nói.
- Đúng là không thể quản nổi. Dây dưa lâu dài với nó là hoàn toàn không cần thiết. Mặc dù nó rất hung hiểm, nhưng trước mắt chúng ta lại không thể nào tập trung toàn bộ sức lực đi xử lý nó.
Chu Đăng nói với giọng điệu buồn bực,
- Đúng là uất ức.
Hắn ta muốn xử lý thứ này, nhưng điều kiện không cho phép.
- Cẩn thận, lại đến.
Lúc này Ưng Ca chỉ ngồi trong góc, tùy tiện ném xúc xắc. Hắn ta không thèm quan tâm bản thân đổ được mấy điểm, bời vì trong đầu hắn ta còn nguyền rủa của hộp âm nhạc, nên không thể nào chết được. Bởi vậy hắn ta có dư dả thời gian để chú ý đến những chỗ khác.
Lúc này, ở phía ngoài sân vườn, lại có lệ quỷ hành động.
Một cỗ thi thể hư thối, mặc quần áo màu đen, dính đầy bùn đất đang tiến lại gần.
Cỗ thi thể này giống như một bức tượng gỗ, không hề cử động, mà là bị một cỗ lực lượng linh dị vô hình đẩy tiến lên trước.
Thứ khủng bố thực sự ở đây không phải là bản thân cỗ thi thể kia, mà chính là con lệ quỷ đang khống chế thi thể.
"Thứ này cần phát động môi giới, trực tiếp tách rời."
Dương Gian nhìn chằm chằm cỗ thi thể, trong lòng lập tức đưa ra quyết định.
Loại lệ quỷ ở trình độ này đã không thể đối phó một cách tùy tiện. Cho nên, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải ra tay cho thật độc ác.
Nhưng còn chưa đợi hắn bắt đầu hành động,
Một cảnh tượng đã xuất hiện, khiến mí mắt Dương Gian trực nhảy.
Lại có lệ quỷ bắt đầu hoạt động. Đó là một cỗ thi thể tàn khuyết, bộ dạng của nó chỉ có hai chân và nửa eo, còn phân trên giống như đã bị thứ gì đó chém đứt mất rồi.