Mấy con quỷ ở xung quanh cũng vì thế mà ngừng hành động.
Mấy bà lão đứng yên tại chỗ, cứ thế vây quanh cỗ quan tài màu đỏ.
Quỷ không hề rời đi, cũng không lại tiến thêm một bước.
Mọi thứ giống như bị tạm dừng vậy. Nếu không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn mà nói, thi thể ở bên cạnh quan tài sẽ là nhân chứng cuối cùng cho chuyện linh dị này. Nói cho những người đến sau biết được, chỗ này từng có một đám người bị đoàn diệt. Còn cụ thể chuyện này ra sao, có lẽ sẽ không còn ai biết đến.
Theo thời gian trôi qua từng phút từng phút.
Ba mươi giây... Một phút, hai phút đồng hồ.
Khoảng chừng ba phút sau.
Bên trong quan tài màu đỏ đột nhiên xuất hiện động tĩnh. Đó là âm thanh của một chiếc đài phát thanh. Trước đó chiếc đài phát thanh này từng nằm ở bên trong cổ trạch, nhưng trong ngày phúng viếng, nó đã bị Dương Gian ném vào trong quan tài màu đỏ. Đây là vì hắn muốn mượn lực lượng linh dị của quan tài áp chế đài phát thanh.
Nhưng hiện tại.
Không biết vì cái gì, đài phát thanh quỷ dị kia lại phát ra âm thanh.
Tiếng sa sa vang lên mấy lần, sau đó nhanh chóng biến mất.
Đài phát thanh quỷ dị lại bắt được tín hiệu.
- Ê, có ai không? Tôi lại trở về rồi đây…
Một giọng nói truyền ra từ bên trong đài phát thanh truyền đến. Nhưng còn chưa nói xong câu kia, giọng nói đột nhiên thay đổi.
Âm thanh lập tức trở nên lạ lẫm, bén nhọn, chói tai, còn kèm theo một cỗ hoảng sợ nói không nên lời, giống như bị kinh sợ.
- Tôi nên rời đi, hắn còn chưa chết… Sa sa!
Tín hiệu của đài phát thanh bị chặt đứt, phía sau chỉ còn lại tiếng sa sa. Mà rất nhanh sau đó, tiếng sa sa này cũng biến mất.
Đài phát thanh quỷ dị lại lần nữa trở thành một món đồ bình thường, yên tĩnh, không lộ ra chút quỷ dị nào nữa.
Mà ngay sau khi đài phát thanh im bặt.
Thi thể của ông lão nằm bên trong quan tài đột ngột mở to hai mắt.
Cặp mắt này giống như bị sung huyết vậy, đỏ au, thậm chí còn tỏa ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.
Giờ khắc này.
Ông lão đã chết gần sáu ngày lại lấy một phương thức không tưởng đê thức tỉnh.
Tại thời khắc ông lão này tỉnh lại.
Mấy bà lão quỷ dị đứng xung quanh quan tài lập tức quay đầu nhìn sang. Bên trong con ngươi không hề có thần thái của người sống, mà chỉ có sự tĩnh mịch nói không nên lời.
Mục tiêu của quỷ lần nữa thay đổi.
Ông lão đang mở to hai mắt bên trong quan tài đã trở thành mục tiêu mới.
Quan tài màu đỏ đang nhạt dần, thứ đồ quỷ dị mà khủng bố này đang bắt đầu bị xóa bỏ.
Nhưng cùng lúc đó.
Thi thể bên trong quan tài đột nhiên giơ tay lên, đặt vào thành quan tài. Đồng thời chống đỡ thân thể hư thối từ từ ngồi dậy.
Cảnh tượng không thể tin một lần nữa xuất hiện.
Quan tài màu đỏ đang phai màu nhanh chóng nghịch chuyển. Vốn dĩ ban đầu nó đã ảm đạm, xám trắng, lại một lần nữa biến thành màu đỏ tươi, sặc sỡ. Giờ đây, cỗ lực lượng linh dị đang ảnh hưởng hết thảy lại bị một cỗ linh dị linh dị khủng bố hơn chèn ép. Giờ phút này, đừng nói là xóa bỏ cỗ thi thể đang thức tỉnh bên trong quan tài, thậm chí là ảnh hưởng đến xung quanh nó cũng đều không làm được.
Lạ lẫm, khó chịu, âm lãnh, mất khống chế…
Mặc dù cỗ thi thể của ông lão này đã thức tỉnh, nhưng nó giống như một đứa trẻ sơ sinh vừa mới ra đời vậy. Động tác chậm chạp, trì trệ, có vẻ không được thuận tiện. Chỉ thực hiện mỗi động tác ngồi dậy mà nó biểu hiện ra cực kỳ khó khăn, chứ đừng nói đến việc tự do khống chế thân thể.
Nhưng đôi mắt tỏa ra ánh sáng màu đỏ của ông lão lại có chút quen thuộc.
Đó là ánh mắt của Dương Gian.
Hắn dựa vào quỷ ảnh, thành công xâm lấn thi thể của ông lão, đồng thời mạnh mẽ chiếm lấy quyền khống chế.
"Quỷ ảnh không thể chịu đựng quá lâu."
Dương Gian cảm giác được quỷ ảnh đang khống chế thi thể của ông lão, nhưng đồng thời bản thân nó cũng bị ăn mòn.
Nếu tiếp tục kéo dài mà nói, thậm chí hắn đã bắt đầu có cảm giác bản thân không thể nào đi ra ngoài.
Cứ như không phải quỷ ảnh đang dùng thân thể ông lão làm bộ phận ghép hình, mà là quỷ ảnh đang trở thành một phần ghép hình của ông lão.
Một khi tình huống kia phát sinh, Dương Gian sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Không biết là do bản năng quỷ ảnh quấy phá hay là do Dương Gian đánh cắp được một đoạn ký ức không thuộc về hắn từ trên cỗ thi thể này.
Ngay vừa mới khống chế thi thể, Dương Gian cứ như đã biết rõ làm sao sử dụng thân thể này vậy. Hắn chậm rãi duỗi cánh tay nhăn nheo, mọc đầy thi ban sau đó hướng về phía con lệ quỷ cạnh quan tài khẽ lắc lắc.
Cứ như đang muốn nói lời tạm biệt với con lệ quỷ kia, lại giống như đang phát động một loại quy luật giết người khủng bố nào đó.
Nhưng con lệ quỷ trước mặt lại giống như một hình anh đang bị xóa bỏ, nhanh chóng biến mất.
Loại xóa bỏ này có chút giống với loại xóa bỏ của bà lão, nhưng cũng có chút không giống.
Dường như loại xóa bỏ này còn đáng sợ hơn, nó giống như đang lau một vết bẩn trên gương vậy. Cho dù là lệ quỷ cũng không có cách nào kháng cự.
Quỷ bị xóa bỏ hiển nhiên là đã biến mất.
Không để lại dù một chút dấu vết.
"Đây chính là thực lực của ngự quỷ nhân đỉnh phong ở thời kỳ Dân quốc sao? Có thể cưỡng ép xóa bỏ dấu vết linh dị."
Trong lòng Dương Gian không khỏi nảy sinh ý nghĩ như vậy.
Hắn còn chưa biết được rốt cục bên trong thi thể này có bao nhiêu lực lượng linh dị. Hắn chỉ đang dựa vào bản năng của thi thể cùng một ít mảnh vỡ ký ức để xem mèo vẽ hổ mà thôi.
Nhưng chỉ nhiêu đó lại có thể khiến một con lệ quỷ đã thành công xâm lấn đền hiện thực từ môi giới phải biến mất.