Quỷ ảnh vẫn còn tiếp tục xâm lấn.
Da thịt của người kia dần dần bị một lớp bóng mờ màu đen bao phủ. Ngay lập tức, hắn ta cảm nhận được một cỗ cảm giác âm lãnh, đồng thời thân thể nhanh chóng mất đi tri giác.
- Dương Gian, tôi cũng chưa từng đắc tội với cậu.
Người này lại lần nữa mở miệng, không ngờ còn biết rõ thân phận của Dương Gian.
Dương Gian nói:
- Ở trong thành phố Đại Xương, cậu đã giết chết không ít người. Mà mục đích chỉ là vì trộm lấy bộ phận thân thể của người sống. Như vậy mà cậu bảo là chưa từng đắc tội tôi hay sao?
Người này liền chất vấn.
- Chẳng lẽ cậu chưa từng giết người? Chỉ sợ con số kia còn nhiều hơn so với tôi.
Dương Gian đáp:
- Không sai, đúng là tôi đã giết người, hơn nữa còn là rất nhiều. Nhưng lượng người mà tôi cứu được còn nhiều hơn. Sở dĩ thành phố Đại Xương có thể tồn tại đó là vì tôi. Mà cái thế giới này chỉ dựa vào thực lực để nói chuyện. Nếu cậu có bản lĩnh mà nói, cậu hoàn toàn có thể xử lý tôi, như vậy sau này thành phố Đại Xương sẽ do cậu làm chủ.
Người kia trầm mặc, không tiếp tục mở miệng. Hiện tại hắn ta thậm chí còn không cảm nhận được sự đau đớn, thổng khổ. Bởi vì phần lớn thân thể của hắn ta đã bị mất đi tri giác vì quỷ ảnh xâm lấn.
Mặc dù cả người cảm thấy âm lãnh, nhưng như thế này đúng là khiến cho hắn ta dễ chịu hơn rất nhiều.
- Để tôi xem xem, rốt cục cậu là loại người như thế nào.
Ánh mắt Dương Gian lấp lóe, khống chế quỷ ảnh đánh cắp trí nhớ của tên kia.
Rất nhanh.
Trong đầu Dương Gian xuất hiện thêm một đoạn trí nhớ của người sống vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Theo như trí nhớ, kẻ này là một tên tàn tật bẩm sinh, sống trong một khu cư xá cũ ở thành phố Đại Xương. Sau khi cha mẹ hắn ta ly hôn, hắn ta liền bị bỏ mặc, phải sống cùng ông bà nội. Sau đó bà nội qua đời, cuộc sống của hắn ta càng trở nên quẫn bách hơn, chỉ miễn cưỡng sống sót dựa vào lương hưu của ông nội.
Cứ thế, ngày qua ngày, hắn ta sống một cuốc sống đầy thống khổ, trong đầu chỉ thầm tưởng tượng rằng sẽ có kỳ tích nào đó phát sinh.
Về sau, ông nội hắn ta cũng qua đời nốt, nên hắn ta đành lủi thủi một mình, nằm ở trong nhà. Ban đầu hắn ta còn có thể nhận được sự chiếu cố từ hàng xóm, ban quản lý cư xá. Nhưng càng về sau, lượng người chú ý đến hắn ta càng ngày càng ít… Đến một ngày, hắn ta nghe được lời nói chuyện của một gia đình hàng xóm sát vách.
Dường như thành phố Đại Xương có quỷ.
Cái này hẳn là lúc chuyện linh dị của quỷ chết đói phát sinh.
Nhưng may mắn chính là, vì hắn ta bị tàn tật nằm liệt giường nên có thể tránh thoát vận mệnh bị quỷ chết đói nhắm vào. Nhờ đó hắn ta có thể sống sót. Nhưng hắn ta rất khó để có thể duy trì cuộc sống, thiếu thức ăn, thiếu nước. Ở trên giường toàn bộ đều là chất bài tiết. Người hắn ta đã bắt đầu bốc mùi, hư thối, dần dần tử vong. Mặc dù hắn ta không chết vì chuyện linh dị quỷ chết đói, nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh thoát vận mệnh phải chết ở trên giường bệnh.
Hắn ta không muốn chết, dục vọng cầu sinh mãnh liệt khiến hắn ta không ngừng giãy dụa.
Cuối cùng, kỳ tích đã xuất hiện.
Một ngày nào đó, hắn ta nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía ngoài hành lang.
Đó là một con lệ quỷ đang bồi hồi bên trong khu cư xá không người.
Vừa nghe thấy hắn ta liền hô to một tiếng.
Thế là con lệ quỷ vĩnh viễn không bị người phát hiện đã bị hắn phát hiện ra. Con lệ quỷ kia liền tiến vào phòng, đồng thời xâm lấn thân thể hắn ta.
Cứ như vậy.
Hắn liền trở thành ngự quỷ nhân.
Nhưng chỉ nhiêu đó là không có bất cứ lợi ích nào. Con quỷ này sở hữu năng lực ẩn nấp, để người khác không thể phát hiện ra một cách tùy tiện. Cho nên sau khi trở thành ngự quỷ nhân hắn ta cũng kế thừa được năng lực đó. Dễ bị người quên lãng, không cách nào phát hiện. Nhưng nhờ sự duy trì của lực lượng linh dị, nên hắn ta có thể sống sót mà không cần ăn uống trong một thời gian dài.
Về sau, người này cứ nằm yên trên giường, dần dần làm quen với lực lượng linh dị. Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của tàn tật, có thể hoạt động bình thường.
Mặc dù còn khá gian nan, nhưng đây là một điểm mấu chốt, cực kỳ quan trọng. Nó mang đến cho hắn ta hi vọng.
Nhưng khi đi ra ngoài, hắn ta liền phát hiện ra, toàn bộ người bên trong thành phố Đại Xương giống như không hề nhìn thấy hắn ta vậy. Người nào người nấy đi qua đi lại hai bên, nhưng không một ai chú ý hay liếc mắt nhìn hắn ta.
Hắn ta bắt đầu có cảm giác dường như bản thân đã bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.
Sự náo nhiệt ở bên ngoài không hề liên quan gì với hắn ta nữa. Hắn ta cứ như một con u linh vặn vẹo, quái dị, đang du đãng bên trong thành phố Đại Xương.