Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2254 - Chương 2254: Ảo Giác

Chương 2254: Ảo Giác

Chính vì mức nguy hiểm của tầng thứ nhất quỷ vực khá thấp, cho nên nó mới tạo người ta cảm giác sai lầm, đây chỉ là một hiện tượng linh dị bình thường.

Thực ra trước đây Dương Gian cũng nghĩ như vậy.

Phùng Toàn cũng bị mắc mưu.

Hắn hạ gục ba con một cách dễ dàng, rồi nhẹ nhàng cướp đi ba chiếc ô đen, sau đó chia cho Hoàng Tử Nhã và Hùng Văn Văn.

“Mỗi người một cái, dựa theo cách làm của Dương Gian trước đó, chỉ cần chúng ta giơ chiếc ô này lên, chúng ta sẽ biến mất, tôi đoán sự biến mất này không phải là biến mất thật sự, mà là tiến vào một nơi linh dị nào đó, ở đó có thể tìm ra nguồn gốc của Lệ Quỷ, tiện thể tụ họp với Dương Gian.”

Phùng Toàn nói: “Đương nhiên, cũng có khả năng gặp phải nguy hiểm, chúng ta phải tùy cơ ứng biến với bất kỳ khả năng nào xảy ra.”

“Có phải liều quá không, ba người chúng ta không thể so được với đội trưởng, đội trưởng biến mất có lẽ sẽ không sao, nếu như chúng ta biến mất nói không chừng sẽ chết, tôi đề nghị chúng ta nên đợi, ít nhất phải đợi tin tức của đội trưởng.” Hoàng Tử Nhã nói.

Phùng Toàn nói: “Không có tin tức nào từ nãy đến giờ, nước mưa này rất kỳ lạ, gây ảnh hưởng đến nhiều thứ, bao gồm cả tín hiệu trên điện thoại chúng ta, có lẽ Dương Gian khó có thể truyền tin tức qua đây, vậy nên chúng ta phải đi tìm anh ấy, chứ không phải là ngồi ở đây đợi linh dị ăn mòn cơ thể chúng ta, độ ẩm xung quanh đã tăng rất cao rồi, chẳng lẽ mọi người không nhìn thấy những con quỷ đều đang nhìn qua hướng bên này sao?”

“Nếu tiếp tục như vậy, đám quỷ đâu nhìn chúng ta đơn giản như thế, tất cả chúng sẽ lao đến, đến lúc đó chắc chắn sẽ có người chết, nên trước mắt chúng ra chỉ có hai con đường, một là rút lui, hai là tụ hội với Dương Gian.”

“Lẽ nào bây giờ chúng ta quay đầu rút lui bỏ mặc Dương Gian ở đây một mình?”

Hùng Văn Văn nói: “Đương nhiên không thể để mặc Tiểu Dương, chết tiệt, làm gì có người nào tham sống sợ chết bỏ rơi đồng đội của mình một cách dễ dàng như vậy.”

“Chúng ta đi tìm đội trưởng."

Hoàng Tử Nhã cũng không do dự nữa.

Phùng Toàn gật đầu: “Tôi sẽ cầm vũ khí linh dị của Dương Gian theo.”

Hắn sao có thể quên cây trường thương vàng nứt trên mặt đất cách đó không xa, đây là vũ khí linh dị rất kỳ lạ mà Dương Gian hay dùng, nó được hình thành từ rất nhiều linh dị hội tụ lại, người bình thường nếu như không biết quy luật và cách sử dụng sẽ rất nguy hiểm.

Cho nên Phùng Toàn không có ý định mượn dùng, hắn chỉ muốn mang đi, không thể để ở lại chỗ này.

Hắn bước đến, quan sát cây trường thương bị nứt một lát rồi đưa tay cầm lấy.

Vừa nới chạm vào, sắc mặt của Phùng Toàn đột nhiên thay đổi, anh cảm giác như mình đang cầm một tảng băng vậy, bàn tay không còn độ ẩm, cảm giác nguy hiểm vô hình xuất hiện trong đầu, dường như chỉ cần hắn tùy ý sử dụng vũ khí linh dị này, bản thân sẽ phát động một loại nguyền rủa đáng sợ nào đó, thậm chí sẽ bị giết chết tại chỗ.

“Ảo giác sao?”

Phùng Toàn nói thầm, cậu ta cảm thấy bản thân quá đa nghi, nếu như vũ khí linh dị này chỉ cần chạm vào là nguy hiểm, thì Dương Gian không thể cầm nó trong tay cả ngày đi khắp nơi được.

Gạt bỏ những suy nghĩ bất an trong lòng, Phùng Toàn không do dự nhấc vũ khí linh dị lên khỏi mặt đất.

Rất nặng

Nặng hơn trong suy nghĩ của anh rất nhiều.

Nhưng sau khi cầm nó lên thì cảm giác bất an chẳng những không biến mất, mà trở nên tồi tệ hơn.

Phùng Toàn nhíu mày, hắn dự định rời khỏi nơi này.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Đợi chút, anh nên đứng yên là tốt nhất, nếu không anh sẽ bị vật phẩm linh dị này giết chết.”

Ánh sáng hồng bao phủ xung quanh, sau một khoảng thời gian ngắn, Dương Gian cầm một chiếc ô đen xuất hiện.

Hắn dùng sức mạnh của quỷ vực chống lại tầng thứ hai của quỷ vực và thoát ra ngoài.

Nhưng chuyện này có độ khó rất lớn, nếu như trong tầng ba, tầng bốn quỷ vực thì hắn không chắc có thể bỏ qua sự can thiệp của linh dị để thoát ra ngoài, bởi vì chỉ riêng tại tầng hai mà thôi, Dương Gian đã phải sử dụng sáu tầng quỷ vực mới có thể tạm thời bỏ qua sự quấy nhiễu của mưa, để ra ngoài thuận lợi.

Dương Gian vừa xuất hiện, hắn đã đưa tay cầm lấy cây trường thương bị nứt trong tay Phùng Toàn.

Thăng bằng là mấu chốt, nếu Phùng Toàn tiếp tục cầm trường thương, khi cơ thể hắn mất thăng bằng sẽ bị nguyền rủa bên trên giết chết, không thể nắm vào chỗ có da người bao phủ nếu không muốn kích hoạt sự nguyền rủa, hắn không để ý đến chi tiết này, nên mới không biết mình đang đứng bên bờ vực thẳm.

“Dương Gian, anh trở về rồi?”

Con ngươi Phùng Toàn khẽ động: “Tình hình thế nào rồi?”

“Không tốt lắm, sự kiện linh dị này không dễ để giải quyết, tôi càng vào sâu bên trong càng cảm thấy nguy hiểm, mọi người tốt nhất đừng vào sâu trong quỷ vực, nếu không chẳng những không có cách thoát ra ngược lại sẽ chết ở trong đó.”

Bình Luận (0)
Comment