Sau đó rìu chẻ củi bạo phát nguyền rủa.
Hàng loạt khe hở gớm ghiếc xuất hiện trên cơ thể Dương Gian và cả những quỷ ảnh đằng sau nữa. Những khe hở này thật nham nhở, như muốn cắt cả người hắn thành vô số mảnh. Nếu lời nguyền bùng nổ, quỷ ảnh của hắn sẽ bị phá nát thành những mảnh nhỏ, mất đi hoàn toàn năng lực hành động.
Nhưng sau đó, ánh sáng đỏ tươi trên người Dương Gian bao trùm toàn bộ cơ thể hắn, những chỗ hở vừa bị tách ra đã lành lại một cách khó tin.
Mọi thứ xảy ra chỉ trong vài giây.
Lời nguyền dường như đã được xóa bỏ, không để lại vết thương nào trên cơ thể Dương Gian.
“Không thể keo kiệt, khởi động lại vẫn là rất cần thiết, một lần khởi động lại đổi lấy thi thể bị tách rời vẫn là có lời rồi.”
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.
Mối hung hiểm từ những thi thể trên mặt đất đã được hắn giải quyết một cách dễ như trở bàn tay.
Nhìn Dương Gian làm mọi chuyện đơn giản như thế, nhưng trên thực tế Dương Gian đã sử dụng sức mạnh linh dị mạnh mẽ nhất mà hiện tại hắn có thể kiểm soát được.
“Nguồn gốc linh dị không phải bắt đầu WC, mà là đến từ chính gian phòng ngủ kia, trước đó tôi đã quan sát phòng khách, không có chỗ nào đặc biệt, chỉ có phòng ngủ chưa có đi qua, nhưng hiện tại toàn bộ căn phòng đã bị linh dị ảnh hưởng, phòng ngủ có còn là phòng ngủ lúc trước hay không không thể khẳng định.”
Dù thế nhưng Dương Gian vẫn muốn trong thời gian ngắn xác định được nguồn gốc linh dị.
Nếu không khi hết thời gian, những thi thể trên mặt đất vẫn sống lại lần nữa, đến lúc đó hắn vẫn không thể ra khỏi chỗ này thì hoặc là chết hoặc là bị nhốt tại đây.
Cùng thời điểm Dương Gian bị nhốt trong căn phòng này, tại một căn phòng khác ở tầng năm của bưu cục, căn phòng số 507.
Lý Dương ở lại phòng này phụ trách nhìn cửa phòng, hắn không dám sơ xuất, từng giờ từng phút đều lưu ý tình huống bên ngoài, nếu Dương Gian xuất hiện thì hắn sẽ nói muốn mở ra căn phòng bảo đảm này để an toàn rút về trước.
Nhưng thời gian trôi qua chưa được bao lâu.
Lý Dương đang canh cửa đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, bước chân nặng nề, đều đặn khiến hắn lập tức cảnh giác.
“Lại là tiếng bước chân vào ban đêm?”
Hắn duỗi tay chạm vào cửa phòng, làm tốt công tác chuẩn bị ứng phó.
Lý Dương còn chưa quên khoảnh khắc bị Lệ Quỷ mạnh mẽ mở cửa lúc ở lầu một, suýt chút nữa đã kích hoạt quy luật của Lệ Quỷ, khi đó vẫn là hắn cùng Dương Gian, Tôn Thụy ba người cùng nhau ra tay mới đánh lui được Lệ Quỷ kia.
“Không phải lại là Lệ Quỷ đó chứ?”
Trong lòng tự hỏi như vậy có chút bất an.
Tuy nhiên Lý Dương lại không hoảng loạn, trong tay hắn có hai món vật phẩm linh dị, chủy thủ nhuốm máu còn có con búp bê cũ.
Sử dụng hợp lí là có thể ứng phó được mọi tình huống ngoài ý muốn.
“Đến rồi.”
Lý Dương nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa lang thang trong đại sảnh, trực tiếp đi về phía bên này.
Không có tạm dừng, cũng không có do dự.
Tiếng bước chân thật nhanh đã truyền đến cửa phòng.
“Lý Dương, là tôi, mau mở cửa ra.” Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Dương Gian.
Lý Dương nghe được thanh âm này nhẹ nhàng thở ra, hắn lập tức buông lỏng tay, mở cửa.
“Kẽo kẹt!”
Nhưng khi cửa vừa mở ra, có một luồng hơi thở lạnh lẽo ở bên ngoài ập vào trước mặt, đồng thời ánh đèn trong phòng dường như phải chịu sự quấy nhiễu nào đó mà lập loè vài cái.
Một lòng bàn tay trắng lạnh lẽo đặt trên mép cửa, cố gắng mở cửa bước vào.
Sau lòng bàn tay là một chiếc áo dài màu đen xám, cũ kỹ và bẩn thỉu.
“Không ổn.”
Lý Dương đột nhiên bừng tỉnh, hắn hiểu được người ngoài cửa hoàn toàn không phải là đội trưởng, không phải là người sống, mà là Lệ Quỷ.
Tuy rằng giọng nói vừa rồi giống với Dương Gian, nhưng cẩn thận nghĩ lại sẽ thấy chỉ là tương tự, ngữ khí hoàn toàn không giống.
Hắn vội vàng đánh vào cửa, cố gắng đóng cửa lại chặn Lệ Quỷ đang cố gắng vào phòng.
Sức mạnh linh dị của quỷ đã xuất hiện.
Cánh cửa gỗ chấn động kịch liệt, sau đó vặn vẹo biến dạng hình vòng cung, một luồng lực lượng cực lớn xuất hiện, cánh cửa kêu cót két rung động, dường như bị một con quỷ khác thúc đẩy muốn đóng chặt cửa phòng.
Thế nhưng lòng bàn tay nhợt nhạt bên ngoài cũng nắm chặt cửa cố sức chống đỡ.
Dù cho có lực lượng quỷ thần chặn cửa cũng không có cách nào đóng cửa lại được.
Sự giằng co cũng kéo dài không lâu, Lý Dương phát hiện bản thân mình đang chậm rãi lui về phía sau.
Cánh cửa phòng dần dần mở ra.
“Ác quỷ này không đơn giản.”
Lý Dương sợ hãi.
Ác quỷ ngoài cửa vậy mà lại có thể kháng cự được quỷ chắn cửa, đương nhiên hắn hiểu chuyện này nghĩa là gì.
Cùng lúc đó cánh cửa từ từ bị đẩy ra.
Lý Dương không dám chần chừ nữa, hắn cầm trong tay cây chủy thủ nhuốm máu, bổ thẳng vào cánh tay đang đặt trên cửa.