"Những con quỷ này không phải là một chỉnh thể nhưng tạo thành quần thể phụ trợ lẫn nhau... Lần đầu tiên mình nhìn thấy một thứ như vậy. Khi một lệ quỷ đứng riêng, nó không quá nguy hiểm, nhưng khi hợp tác với nhau, chúng lại tạo ra sự biến đổi chất.”
Dương Gian nhìn chằm chằm vào bốn cái bóng lệ quỷ còn lại in trên mặt đất, phiền lòng.
Hắn có thể sử dụng quan tài đinh ghim để ghim lại một con chứ không thể nào ghim cả năm con được, vì vậy để giải quyết tình huống này thì trước tiên phải tìm hiểu được quỷ này giết người như thế nào.
"Cái bóng của con quỷ đầu tiên giết chết anh Long, khi đó bốn cái bóng còn lại vẫn bình thường. Điều này cho thấy anh Long phù hợp với quy luật giết người của cái bóng quỷ thứ nhất.”
“Sau đó đến lượt mình thì cái bóng đầu lại không có hành động gì, thay vào đó là cái bóng thứ hai chuyển động, nó đã theo dõi mình, ra tay với mình. Hơn nữa điều này vẫn xảy ra sau khi khởi động lại, chứng minh dù mình không làm gì thì mình vẫn phù hợp với quy luật giết người của cái bóng thứ hai.”
"Vì vậy vấn đề bắt đầu từ đây. Sự khác biệt giữa cái bóng quỷ thứ nhất và cái bóng thứ hai, cùng với sự khác biệt giữa mình và anh Long. Tìm được điểm tương ứng giữa hai chuyện này là mình có thể phá giải quy luật giết người của lệ quỷ này.”
Dương Gian hít một hơi thật sâu.
Hắn liếc nhìn những người khác.
“Nhưng mình chưa đủ thông tin để phân tích vấn đề then chốt nếu chỉ dựa vào việc mình và anh Long bị tấn công, cần người thứ ba bị tấn công mới được.”
Cùng lúc đó, Lý Dương đã dùng máu tươi để vẽ thành một cánh cửa trên bức tường bên cạnh hắn, đặt tay nắm cửa bằng gỗ cũ kỹ lên, một môi giới kết nối với Quỷ Môn đã hình thành.
“Đội trưởng, đã kết nối thành công quỷ môn, lúc nào cũng có thể mở nó ra.”
Dương Gian lập tức nói: “Mọi người mở cửa ra tống bọn quỷ vào. Đừng chần chờ, những vấn đề khác để tôi xử lý, mọi người bảo vệ tốt cánh cửa đó là được, tuyệt đối không thể để quỷ môn mất khống chế.”
Nói xong, hắn duỗi chân đá thẳng thi thể sẽ tống vào trong Quỷ Môn. Một cái đầu cùng với một thi thể già không có đầu và cánh tay.
Đầu người chết của quỷ khai môn lăn xuống vách tường của quỷ môn, nó nằm trên mặt đất, hai con ngươi trắng bệch như tro tàn hơi chuyển động, dường như nó đã thức tỉnh và quan sát mọi thứ xung quanh.
“Vương Dũng, anh giúp tôi để ý xung quanh, tôi chuẩn bị mở cửa. Hai người Chu Trạch, Chung Yến tới giúp tôi di chuyển đám quỷ lại đây. Mấy con quỷ này vẫn đang ở trạng thái bị áp chế, nhưng chúng sẽ sớm thoát khỏi tình trạng đó thôi, chúng ta không có thừa thời gian để đối kháng với bọn chúng lần thứ hai.”
Lý Dương sốt ruột nói.
Hắn chạm vào quỷ môn, đưa tay nắm lấy tay nắm cửa.
Một cánh cửa cũ tối màu trồi lên từ bức tường và từ từ mở ra.
Sắc mặt Chu Trạch nghiêm lại, hắn không nói nhiều di chuyển thi thể trẻ con bị Diệp Chân dung một quyền đánh bay ghim thẳng trên vách tường, hắn vừa căng thẳng vừa bất an, bởi vì hắn cảm nhận được thi thể có trọng lượng không nặng lắm mà hắn cầm trong tay đang nhúc nhích dường như sắp thức tỉnh.
Dù Chung Yến là phụ nữ nhưng cô rất gan dạ, lập tức nhặt cái đầu quỷ khai môn trên mặt đất, tay còn lại kéo lấy thân thể khiếm khuyết.
“Chúng tôi đã sẵn sàng.”
Hai người nhanh chóng chạy đến cạnh Quỷ Môn.
“Tôi chuẩn bị mở cửa.”
Lý Dương đổ mồ hôi hột.
Hắn biết mở quỷ môn trong tình huống này sẽ có tỉ lệ nguy hiểm rất cao, bởi vì quỷ môn không phải là một vật phẩm linh dị mà là thứ kết nối với chỗ giam giữ lệ quỷ. Lúc họ ở cổ trạch đã tống một đám lệ quỷ vào đó, giờ mở cánh cửa này ra sẽ có khả năng đám quỷ đó lao ra ngoài.
Vừa mở cửa, phía sau là khung cảnh tối tăm lạnh lẽo và quỷ dị, có âm thanh kỳ quái mơ hồ vọng lại.
Không chần chừ thêm nữa, hai người Chu Trạch cùng Chung Yến nhanh chóng ném cả lệ quỷ lẫn đầu người vào trong.
Hai lệ quỷ cực kỳ nguy hiểm đã biến mất ở cổ trạch.
Tuy không tính là giam giữ nhưng ít nhất cũng đã giải quyết được nguy hiểm lệ quỷ sống lại.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, Lý Dương vội vàng đóng quỷ môn lại.
Một quá trình khó khăn nhưng không nguy hiểm.
“Phải để ý những con quỷ còn lại ở bên ngoài.”
Lý Dương lại nói.
Bên ngoài hiện giờ còn một phần thi thể nữ không có tay chân, không có đầu, cùng với đôi chân bị quan tài đinh ghim lại.
Tuy nhiên, cả hai đều không có gì nguy hiểm. Thi thể người phụ nữ dán giấy đen còn bị Diệp Chân đánh chứng minh nó không gây nguy hiểm, còn đôi chân của người chết thì vẫn bị quan tài đinh ghim lại không gỡ ra được.
“Này cẩn thận!”
Đột nhiên Vương Dũng gầm lên một tiếng, đẩy hai người bên cạnh ra, sau đó không do dự cầm cái xẻng trong tay đập thật mạnh vào một cái bóng lệ quỷ trên mặt đất.
Hiện giờ bốn cái bóng lệ quỷ đã đi vào hẳn bên trong bưu cục, vị trí họ đứng hiện giờ không còn an toàn.
Tuy xẻng đã bổ trúng cái bóng nhưng nó không có tác dụng lại rõ ràng như tưởng tượng, quỷ ảnh màu đen kia chỉ hơi lay động, vặn vẹo vài cái, rồi đứng sững sờ tại chỗ khoảng mười giây, xong nhanh trở lại bình thường.
“Không có nhiều tác dụng sao?”
Mí mắt Vương Dũng khẽ giật, giờ hắn muốn tránh cũng không kịp.
Cái bóng của lệ quỷ đi qua người hắn, bao phủ hắn ở bên trong.