Vương Nhạc nói:
- Đương nhiên là không phải năng lực của tôi rồi.
Triệu Khai Minh chậm rãi lui ra phía sau.
- Nếu đã không phải là của cậu, vậy xem ra hôm nay là ngày xui xẻo của chúng ta rồi, đây là một chuyện linh dị, hơn nữa còn là chuyện linh dị chuyên nhắm vào chúng ta.
Không còn nghi ngờ gì nữa người mặc chiếc áo dài màu đen đứng ở ngoài cửa kia chính là một con lệ quỷ, một chon quỷ chính thức.
Một giây sau, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
- Cộc cộc, cộc cộc!
Nặng nề, ngột ngạt, cứ như người kia đang gõ vào tim vậy, khiến cho người ta không thể thở nổi.
Tròng mắt Triệu Khai Minh đột nhiên co rụt lại.
- Đây chính là quỷ gõ cửa.
Hắn ta cũng đã nghe qua tiếng gõ cửa này trong quá trình trò chuyện với Dương Gian. Cũng chính vì hắn ta cảm giác được nguy cơ nên mới hiện thân để sắp xếp, thúc đẩy chuyện Vương Nhạc liên thủ với Vương Tiểu Cường. Nhưng có một điều mà hắn ta không nghĩ đến là, bản thân hắn ta hành động đã nhanh nhưng con quỷ này ra tay cũng nhanh không kém.
Vương Nhạc hỏi:
- Cái gì gọi là quỷ gõ cửa?
Triệu Khai Minh cũng không có hoảng sợ, hắn ta tỏ ra rất bình tĩnh, hắn ta nói:
- Trường trung học phổ thông số 7 của thành phố Đại Xương, ở đó đã xảy ra một chuyện linh dị khiến toàn bộ học sinh, thầy cô chết hết, chỉ còn có 7 người may mắn sống sót, Dương Gian chính là một trong bảy người đó. Chuyện linh dị này được cục Cảnh sát Quốc tế mệnh danh là quỷ gõ cửa, cấp độ khủng bố là A, cấp tai nạn. Đúng rồi, Cảnh sát Chu Chính cũng chết ở trong vụ này.
Trong nháy mắt sắc mặt Vương Nhạc trở nên dữ tợn:
- Cái gì? Cấp tai nạn? Triệu Khai Minh, có phải là cậu đang muốn hãm hại tôi không vậy.
Triệu Khai Minh nói:
- Thật sự xin lỗi, tôi cũng giống cậu thôi, chúng ta đều là người vô tội. Hình như Dương Gian đã nắm giữ được một cách thức nào đó để khống chế quỷ gõ cửa rồi, cho nên kẻ địch thật sự của cậu chính là hắn mà không phải là tôi. Hơn nữa hiện tại không phải là lúc nói những lời này, cũng chẳng phải là lúc để tức giận, chúng ta phải nghĩ cách để sống sót trước đi. Nó có thể được ghép vào cấp Tai nạn, thì cậu chắc chắn cũng đã tự hiểu được mức độ khủng bố của nó rồi chứ, có cần tôi nhắc lại không?
- Nhắc con mẹ mày ấy.
Hiện tại Vương Nhạc đang tức giận muốn giết người nhưng với tình trạng hiện tại không cho phép hắn ta tính chuyện với Triệu Khai Minh.
- Cộc cộc, cộc cộc!
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần thứ hai.
…
Ở trong khu vực thành thị của thành phố Đại Xương lại xảy ra chuyện linh dị, hơn nữa lại là chuyên linh dị vô cùng nghiêm trọng của quỷ gõ cửa. Là kẻ khởi xướng của lời nguyền rủa này nhưng hiện tại Dương Gian hồn nhiên không biết biết gì hết, ngay cả hắn có biết cũng chỉ vỗ tay bảo tốt mà thôi.
Xe dừng lại.
Dương Gian, Trương Hiển Quý và Trương Vĩ, ba người dừng lại trước một tiểu khu cách khu vực thành thị của thành phố Đại Xương không xa.
Quan Giang Hoa Viên.
Một chiếc cổng vòm cực lớn hiện ra ở trước mặt của ba người, đằng sau nó là từng dãy nhà mới được xây xong không lâu, chúng kéo dài hun hút ra đằng sau, chỉ nhìn lướt qua là không thể nào nhìn thấy đầu bên kia của nó được. Nhìn sơ qua đã có thể nhìn thấy được ở trong tiểu khu này có ít nhất mấy chục ngôi biệt thự, mấy chục tòa nhà cao ốc. Đây chính là một cái tiểu khu vô cùng to lớn, hơn nữa lại được xây dựng hai bên sông, không những là địa lý hay là hoàn cảnh thì đều rất hoàn mỹ, trong tiểu khu này cũng đã xây dựng xong đại đa số nhà rồi, hiện tại chúng đang được rao giá bán.
Bên cạnh đặt một số tấm biển quảng cáo lớn, trên đó ghi cái gì mà đồng giá 5 vạn, mua được là kiếm lới hay khu vực tiềm năng gì gì đó.
Dương Gian nhìn lướt qua một chút, ý định mua nhà lại bắt đầu rục rịch ở trong lòng:
- Tiểu khu này không tệ.
Chỗ này cách thành phố không xa, giao thông lại rất thuận tiện, điều quan trọng hơn chính là chúng được xây dựng hai bên một con sông lớn, mật độ dân số không cao, ở lại đây sẽ là một lựa chọn không tồi.
Trương Hiển Quý vừa cười vừa nói, mặc dù việc này có cái gọi là mèo khen mèo dài đuôi nhưng mà ông ta vẫn rất có tự tin vào bản thân ông ta.
- Đương nhiên, đây là tiểu khu mà chú đã đầu tư rất nhiều tâm huyết vào đó rồi. Không chỉ là khung cảnh, lối kiến trúc, hay vị trí địa lý đều thuộc hạng nhất ở trong cả nước. Mục đích thật sự của chú chính là muốn chế tạo một tiểu khu dành cho tầng lớp siêu giàu. Ở chỗ này số lượng biệt thự chiếm 50% diện tích, với lại không có hạn chế bán ra ngoài. Nên chú tin tưởng sau khi tòa nhà xây xong, bọn họ sẽ phải động lòng khi thấy được khung cảnh cũng như chất lượng của biệt thự ở đây. Mặc dù giá cả có hơi cao một chút nhưng chú vẫn tin tưởng vào sức mua của bọn họ.
Dương Gian nói:
- Chỉ tiếc là hiện tại trong này có quỷ xuất hiện, đừng nói là người giàu sẽ mua mà ngay cả người nghèo họ cũng không muốn vào ở trong này. Hơn nữa khi công trường vừa xảy ra chuyện, chú đã nhanh chóng tạm ngừng mua bán, mục đích của chú chỉ là để phong tỏa tin tức. Nhưng mấy kẻ có tiền lại rất nhạy cảm với những điều đó, chỉ cần một ngọn cây, một cọng cỏ là bọn họ đã nghi ngờ rồi. Một tin tức gì đó hơi không tốt về tiểu khu của chú, bọn họ sẽ hủy bỏ ý định mua nhà trong này, ít ra thì giá bán cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Trương Hiển Quý có chút khách khí khi nói với Dương Gian.
- Cháu nói không sai, hiện tại tìm ra nguyên nhân của nó rồi, nếu thật sự có quỷ thì.... vẫn phải mời đại ca giúp đỡ. Trước tiên chúng ta cứ đi đến tòa nhà tiếp thị ngồi một lát. Mấy ngày hôm nay công trường cũng khá yên tĩnh, không xảy ra chuyện công nhân mất tích nữa, chỗ này tạm thời vẫn được coi là an toàn.
Dương Gian nói:
- Mặc dù như vậy nhưng chú Trương, chú có định ở lại đây không?
Trương Hiển Quý thẳng thắn nói:
- Chuyện này, đương nhiên là không rồi.
Dương Gian đi đến trước cửa của tòa nhà tiếp thị, đứng đó quan sát một lát:
- Tòa nhà tiếp thị này của chú cũng không hề tệ, rất sang trọng, xa xỉ, xây dựng bên cạnh sông, tầm mắt khá thoáng đãng. Chỉ cần hơi sửa qua một chút là nó sẽ biến thành một cái trang viên tráng lệ ngay. Cũng chỉ cao khoảng 5 tầng, ừm... làm nhà ở vẫn được.
Trương Hiển Quý nói:
- Đây là tác phẩm đắc ý nhất của chú đó. Tôi đã phải mời một kiến trúc sư nổi tiếng trên thế giới thiết kế riêng cho chú tòa nhà này. Xây dựng một tiểu khu lớn như thế này, đương nhiên bộ mặt của nó cũng phải hoành tráng một chút thì mới được.
Dương Gian hỏi:
- Vậy chú có định bán tòa nhà tiếp thị này không? Vừa vặn cháu còn chưa có nhà ở, chỗ này của chú cũng không tệ. Dù ở đây có xuất hiện quỷ, nhưng trước sau gì cũng phải giải quyết chuyện linh dị, việc làm ăn sẽ được tiếp tục lại nhanh thôi.
Trương Hiển Quý nghĩ một hồi, sau đó vung tay lên, tỏ ra một bộ dạng hào phóng, ông ta nói:
- Nếu cháu có thể giải quyết được chuyện của Trương Vĩ, chú sẽ tặng cho cháu tòa nhà này.
Dương Gian nói:
- Không, tình cảm là chuyện tình cảm, làm ăn là chuyện làm ăn, cái gì nó phải ra cái đó. Hiện tại vẫn chưa thể giải quyết được chuyện linh dị, cho nên chú cứ cho một cái giá đi. Mặc dù cháu nghèo thì nghèo thật nhưng tiền mua nhà thì cháu vẫn có thể bỏ ra được.