Nói xong, Dương Gian lập tức nhận ra điều gì đó, hắn dẫn theo Cao Minh tránh đi xa một chút, không muốn áp sát quá gần.
"Bây giờ chúng ta bị cô bé nhận định là người xấu, không thể tìm ra Triệu Tiểu Nhã, không dễ xử lý lắm."
Cao Minh nhíu mày, đôi mắt đằng sau cặp kính râm vẫn không nhìn được dấu vết gì.
Quỷ Nhãn của Dương Gian có thể nhìn thấy, nhưng nếu không mở năm con Quỷ Nhãn thì cũng chỉ có thể nhìn thấy một vài dấu vết mà thôi.
"Dễ hay không thì cũng không phụ thuộc vào chúng ta, mà là Triệu Tiểu Nhã. Vì vậy nếu anh muốn tới gần cô bé, anh phải biến bản thân thành một người tốt trong mắt cô bé."
Dương Gian nói.
"Đúng vật, thật giả không quan trọng, quan trọng là lừa được Triệu Tiểu Nhã. Tôi không làm được nhiệm vụ này, phải đợi A Hồng đến, quỷ trang của cô ấy có thể tạo ra một người mới tinh."
Cao Minh lập tức đề cử một người rất thích hợp để xử lý chuyện này.
A Hồng?
Dương Gian nói:
"Không cần cô ấy, tôi có cách."
Nói xong, hắn móc ra một mặt mặt dây chuyền pha lê từ trong túi, bên trong đó có một bóng đen đang chuyển động, cực kỳ quỷ quái.
Đây là vòng cổ quỷ do một con quỷ gạt người chế tạo ra, có thể ảnh hưởng tất cả ở hiện thực, chỉ là không thể ảnh hưởng tới lực lượng linh dị.
Dương Gian nhanh chóng lục lọi những ký ức trong đầu, chọn ra một nhân cách phù hợp với yêu cầu của hắn.
Sau đó, một bóng người từ hư vô đi vào thực tại, dần dần hiện ra trước mắt hắn, càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng biến thành một người phụ nữ trẻ khoảng chừng 20-34 tuổi.
Quỷ ảnh lay động, từ bên trong mặt dây chuyền đi ra ngoài.
Dòng ký ức đi vào bên trong quỷ ảnh.
Lúc này, một người đã chết sống lại ngay trước mắt Dương Gian.
Cô ta tên là Lưu Tư Duyệt, là một giáo viên mầm non ở thành phố Đại Xuyên, chết vì sự kiện quỷ ảnh. Trước đây cô ta luôn được mọi người khen ngợi là một người giàu lòng thương, là một cô gái rất hoạt bát.
"Đây là..."
Cao Minh nhìn thấy cảnh này, hoảng sợ đến mức suýt chút nữa tháo kính râm xuống.
Cái này, cái này là gì vậy?
Dùng lực lượng linh dị can thiệp vào hiện thưc, tạo ra một người không tồn tại sao?
"Tỉnh lại."
Dương Gian khẽ nói.
Một khắc sau, Lưu Tư Duyệt lập tức mở mắt tỉnh dậy, mới đầu cô còn có chút mê man, ngơ ngác nhìn xung quanh. Sau đó ánh mắt dần dần có hồn, dòng ký ức đột nhiên bị đánh thức, hiển hiện trong đầu.
"Dương, Dương Gian."
Cô nhìn Dương Gian, như rất quen thuộc, trong mắt cô ấy có một sự kính nể, sùng bãi không thể giải thích được, thậm chí còn có chút cuồng nhiệt.
"Tất cả mọi thứ đều nằm trong đầu cô, cô biết nên làm như thế nào rồi chứ?"
Dương Gian lạnh lùng nói.
Hắn hồi sinh cô gái tên Lưu Tư Duyệt này, nhưng cô ta không hoàn toàn sống lại, vì hắn đã thay đổi một số ký ức của cô ta.
Lưu Tư Duyệt gật đầu, cô nhìn về phía con đường cách đó không xa:
"Tôi nhìn thấy cô bé rồi, một bé gái mặc đầm, bé gái đó chính là Triệu Tiểu Nhã sao?"
"Như vậy cũng được sao?"
Cao Minh sừng sờ, trợn tròn mắt.
Dương Gian và hắn bị nhận định là người xấu, không nhìn thấy Triệu Tiểu Nhã, cuối cùng Dương Gian lại dùng lực lượng linh dị tạo ra một người mới, sau đó nhờ người này làm trung gian để tránh được quy tắc kia.
"Hành động đi, tôi chờ tin vui của cô."
Dương Gian nói.
Lưu Tư Duyệt gật đầu, lập tức đi về phía Triệu Tiểu Nhã.
Hiển nhiên, trong nhận định Triệu Tiểu Nhã, Lưu Tư Duyệt là người tốt.
Dù cô không thật sự là người tốt đi chăng nữa thì cô vẫn có thể tránh được quy luật của lệ quỷ kia.
Triệu Tiểu Nhã muốn rời khỏi nơi này, hiện tại cô bé đang đứng ở ngã tư chờ đèn đỏ để đi sang đường.
Lúc này Lưu Tư Duyệt đi tới, nở nụ cười hiền hòa, ân cần chào hỏi:
"Xin chào bạn nhỏ, sao em lại ở đây một mình thế này? Em có biết trẻ con chơi ở ngoài một mình rất nguy hiểm hay không, bố mẹ em đâu rồi?"
"Em không thấy bố mẹ đâu cả, cũng không thấy ông bà, các cô các chú cũng không thấy ai luôn, em đang đi tìm họ."
Triệu Tiểu Nhã hơi cúi đầu, có vẻ rất đau lòng.
"Họ để em ở nhà một mình, bảo rằng họ đi bệnh viện, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa có ai trở về."
"Em đã cầu nguyện để họ trở về nhưng mà điều đó lại không thành hiện thực."
Lưu Tư Duyệt nói:
"Vậy ba mẹ em nhất định là có việc đột xuất phải làm nên không thể về sớm, em chạy lung tung bên ngoài như vậy rất nguy hiểm có biết không. Có lẽ bây giờ ba mẹ em đang rất lo lắng, chạy đi tìm em khắp nơi đó. Để chị giúp em được không? Chị giúp em tìm ba mẹ em, đưa em về nhà nhé."
Nói xong, cô ngồi xổm xuống, sửa lại mái tóc rối của Triệu Tiểu Nhã.
"Thật sao? Vậy chị sẽ không chết chứ?"
Triệu Tiểu Nhã mở to hai mắt, hỏi một vấn đề làm cho người ta có chút sợ hãi.
"Chị khỏe mạnh như vậy, sao mà chết được."
Lưu Tư Duyệt cười, cô không hề sợ, vì trong đầu của cô đã có những ký ức kia và cả phương pháp để đối phó.
"Có thể lúc trước các anh chị, ông bà vì giúp em nên đều đã chết hết cả. Họ rõ ràng đã đồng ý giúp em tìm bố mẹ nhưng lại chết, tất cả các người đều là đồ lừa đảo."
Lúc này Triệu Tiểu Nhã có chút tức giận, oán hận những người tự dưng chết kia, không giúp cô bé tìm thấy ba mẹ.