Trương Vĩ gật gật đầu đồng ý với ý kiến của Dương Gian.
- Một khi đụng phải chuyện linh dị, cái gì bọn họ cũng dám làm nếu muốn sống sót, thậm chí là bảo bọn họ dâng cúc hoa lên, bọn họ cũng dâng lên ấy chứ.
Trương Hiển Quý hỏi:
- Đại khái tốn bao nhiêu thời gian thì bọn họ sẽ đồng ý?
Dương Gian nói:
- Khoảng nửa tiếng đồng hồ, không người bình thường nào có thể chịu đựng loại tuyệt vọng này lâu hơn được.
Trương Hiển Quý lập tức nói:
- Vậy thì để tôi đi chuẩn bị hợp đồng ngay.
Dương Gian không nói thêm gì nữa, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại.
Hắn muốn tập trung tinh thần để khống chế quỷ vực, để trình diễn cho hai vị tổng giám đốc xem một bộ phim kinh dị 4D mà bọn họ chính là nhân vật chính.
Mặc dù thủ đoạn này không được quang minh chính đại cho lắm nhưng trước mắt là lợi nhuận vài tỷ đồng thì còn có ai dám bảo đảm rằng thủ đoạn của bản thân sẽ sạch sẽ?
Cha của Trương Vĩ là Trương Hiển Quý cũng không thể cam đoan điều này.
Lấy của người giàu, chia cho người nghèo. Dương Gian tuyệt đối không bao giờ nương tay đối với những tên nhà giàu này.
Hơn nữa, việc này chỉ là dọa cho hai vị tổng giám đốc này một tý thôi, mục đích của hắn cũng không phải là mạng của bọn họ.
Với lại ở trong tiểu khu này đã có quỷ xuất hiện, nếu Dương Gian không giải quyết, chờ cho sau này chuyện linh dị bị bạo phát. Như thế giá cả ở đây sẽ không đáng tiền nữa, đến lúc đó giá cả của nó so với giá mà Dương Gian mua lại có lẽ còn thấp hơn nữa.
Nghĩ tới đây, Dương Gian không khỏi cảm khái một tiếng:
"Chính mình đúng là một người tốt, cố nghĩ ra trăm phương ngàn kế để làm việc tốt cho người khác."
…
Ở phía ngoài cửa, hai người bảo tiêu nghe được tiếng động lạ nên vội vàng hỏi:
- Ông chủ, có chuyện gì không?
Giờ phút này hai người tổng giám đốc Tần cùng tổng giám đốc Tiền đang vội vã chạy ra ngoài, bộ dạng của cả hai rất hoảng hốt.
- Đừng có hỏi nhiều, nhanh chóng rời khỏi chỗ quỷ quái này đi.
Hai người bảo tiêu không dám nói thêm câu nào nữa, lập tức đi theo đằng sau ông chủ của từng người và rời khỏi đây.
- Mẹ kiếp, không biết chỗ này có quỷ thật không nữa, chẳng biết lão Trương Hiển Quý mời từ được tên tiểu tử Dương Gian kia ở chỗ nào nữa, dường như mọi chuyện có gì đó không hợp lý cho lắm.
- Trước tiên đừng có quản nhiều như thế, chúng ta rời khỏi nơi này trước, có lẽ đây không phải là chuyện đùa đâu, mà là có quỷ thật sự đó.
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đi đến trước cửa cầu thang. Mặc dù công ty chỉ có 5 tầng nhưng vẫn được trang bị thang máy, hai người lập tức đi thang máy để xuống tầng 1.
Tổng giám đốc Tiền lau lau mồ hôi trên trán, ông ta nói:
- Sau khi về, chúng ta phải mời đại sư đến xem xét công trường ngay lập tức, kiểm tra xem công trường có quỷ thật không. Tôi ở trên công trường cả một đời rồi mà còn chưa gặp được chuyện nào quỷ quái như thế, ông nói xem chuyện này có thật không vậy?
Tổng giám đốc Tần nhìn nhìn vào bàn tay ông ta, trên đó vẫn còn dính đầy máu tươi. Ông ta đưa tay ra cho mấy người xem và bảo:
- Ông nhìn đi, chẳng lẽ cái này cũng là giả hay sao? Lúc trước việc mấy người công nhân mất tích ở trong công trường đã khá là kỳ lạ rồi, mặc dù tiểu khu của chúng ta lớn cũng đâu đến mức gọi là sống không thấy mặt, chết không thấy xác đâu.
- Có lẽ mọi chuyện đúng như tên Dương Gian kia nói, chúng ta đã gặp phải quỷ.
- Chắc chắn lão già Trương Hiển Quý đã phát hiện ra điều gì đó trước mới cố ý mời tên Dương Gian kia đến để xử lý. Mẹ kiếp, vậy mà chúng ta còn mơ mơ màng màng không biết chuyện gì xảy ra.
Trong khi hai người đang nói chuyện, bảo tiêu ở bên cạnh nhận ra tình huống có chút gì đó không đúng.
Sắc mặt của người này thay đổi, hắn ta vội vàng nói:
- Ông chủ, thang máy có vấn đề rồi.
Giờ phút này thang máy đang không ngừng đi xuống phía dưới nhưng trên bảng điện tử thông báo số tầng lại là - 5, hơn nữa nó không có ý định dừng lại, tiếp đến con số hiển thị bên trên đã là - 6...- 7.
Tổng giám đốc Tiền bị dọa sợ kém chút là tim gan nhảy ra ngoài.
- Công ty này chỉ có 5 tầng thôi mà, mà có.. có tầng ngầm đâu, hiện tại lấy đâu ra tầng thứ 7 dưới lòng đất vậy? Mau, mau dừng thang máy lại.
Bảo tiêu kia lập tức bấm dừng thang máy, cũng may thang máy chưa bị hư, đến khi số hiển thị là - 10 thì thang máy đã dừng lại.
Cảm giác mất trọng lượng khi thang máy đi xuống đã biến mất.
Giờ phút này mấy người trong thang máy đều nhìn chằm chằm vào nhau, 4 người, 8 con mắt cứ nhìn nhau, ai nấy đều có thể thấy được vẻ không thể tưởng tượng nổi từ mắt 3 người còn lại. Trong lòng ai nấy đều cồn cào, nhìn chằm chằm vào cửa thang máy.
Bọn họ đều đã là người trưởng thành rồi, hiện tại bọn họ cũng hiểu được là đã gặp phải chuyện gì rồi.
- Ting!
Âm thanh thông báo của thang máy vang lên, lập tức cánh cửa của thang máy được mở ra ở tầng - 10 nhưng khung cảnh trước mặt bọn họ cũng không phải là một tầng nào đó trong tòa nhà tiếp thị mà là màu đen như mực.
Xung quanh đều bị bao phủ bởi bóng tối, có đưa tay lên cũng chả thấy được 5 ngón. Bóng tối ở xung quanh giống như là vực sâu như muốn nuốt hết những người ở đây, khiến cho người ta có cảm giác không rét mà run.
Hai chân của tổng giám đốc Tiền đều đã mềm nhũn ra vì sợ hãi, ông ta lập tức nằm co quắp trên mặt đất.
- Ôi trời ơi, chuyện này, đây là nơi quỷ quái nào vậy?
Hai người bảo tiêu cũng đã bắt đầu sợ hãi, mặc dù thân thủ của bọn họ cũng không đến nỗi tệ, bình thường lấy một chọi hai cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng chuyện xảy ra trước mắt lại quá sức tưởng tượng của bọn họ. Họ có thể có gan để đối mặt với mọi tình huống nguy hiểm, có điều không ai có can đảm để đứng ra xử lý chuyện linh dị hết.
Vị tổng giám đốc Tần hói đầu kia lúc này vẫn còn một chút tỉnh táo, chưa bị nỗi hoảng sợ chiếm mất lý trí, ông ta vội vàng hét to:
- Nhanh, quay lại, chúng ta mau chóng trở lại tầng lúc nãy đi, chắc chắc chúng ta đã đụng phải quỷ rồi.
Người bảo tiêu kia vội vàng bấm ở trên bảng điều khiển của thang máy, hi vọng có thể trở lại tầng 4. Thế nhưng những phím trên bảng điều khiển giống như bị hư vậy, hắn ta bấm mãi mà chúng không có phản ứng nào hết. Lúc này người bảo tiêu đã bắt đầu hoảng sợ, hắn ta dùng giọng run rẩy nói:
- Ông chủ, thang máy hỏng rồi, chúng ta không thể quay về được nữa.
- Rẹt, rẹt!
Giờ phút này ánh đèn trong thang máy bắt đầu nhấp nháy, một hồi sáng, một hồi tối, giống như bất cứ khi nào nó cũng có thể tắt ngúm.
Tổng giám đốc Tần hoảng sợ la to:
- Nhanh, nhanh giọi điện thoại báo cảnh sát, bảo họ đến cứu chúng ta.
Hai người bảo tiêu vội vàng lấy điện thoại ra, sau đó mỗi người đều tự động báo cảnh sát. Cuộc gọi diễn ra rất thuận lợi, tín hiệu cầu cứu đã được gửi đi. Nhưng mà ở bên kia lại thông báo là bọn họ phải đợi thêm 30 phút nữa thì mới có người đến được đây, hi vọng bọn họ có thể kiên trì thêm một chút. Lúc này tổng giám đốc Tiền đang nằm co quắp trên mặt đất, ông ta kêu ca:
- Nửa giờ? Sao lại nửa giờ? Sao lâu như thế chứ? Không phải bình thường đều là 10 phút hay sao?